Không làm học bá

"Anh Lập, anh hợp tác với ai?" Tiết Việt hỏi, sau đó lại cướp lời anh Lập tuyên bố trước: "Để cho công bằng, anh cũng chỉ được tìm con gái để ghép đội."
 
"Được." Anh Lập không hề gì mà cười một tiếng, hỏi người bên cạnh: "La Sa đâu?"
 
"Chị Sa đi uống trà rồi, để em đi gọi chị ấy." Người được hỏi nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chung Lâm không biết La Sa là người phương nào, nghe thấy cũng chỉ biết vậy. Sắc mặt Tiết Việt lại đột ngột thay đổi, thốt ra: "Anh Lập!"
 
"Làm sao? Muốn đổi ý?" Anh Lập cười tủm tỉm hỏi, trời sinh anh ta không có một gương mặt hòa nhã dễ gần, cho dù cười cũng giống như cất giấu dao.
 
Tuy rằng La Sa là nữ, nhưng trong đám người bọn họ thì kỹ thuật chơi bi-a không phân cao thấp với anh Lập. Nếu là bình thường, chắc chắn Tiết Việt sẽ không nói gì, anh là kiểu người không có lòng háo thắng, thua cũng chỉ là chuyện một bữa cơm mà thôi. Nhưng hôm nay anh lại thực sự hơi do dự. Tuy chỉ là đánh chơi, nhưng không biết tại sao anh lại không muốn bị mất mặt ở trước mặt Chung Lâm.
 
Hai người bọn họ nói qua nói lại, cuối cùng Chung Lâm cũng nhìn rõ, cái cô La Sa chưa lộ diện này 80% là cao thủ bi-a.
 
"Cậu sợ thua?" Chung Lâm nghiêng đầu hỏi Tiết Việt.
 
Tiết Việt trừng mắt lại, dùng ánh mắt lên án Chung Lâm: Đối thủ dùng phép khích tướng thì cũng thôi, chẳng phải cậu cùng một phe với tôi à? Sao cũng khiêu khích tôi vậy? Ừm, bởi vì quan hệ cùng đội, anh đã vạch Chung Lâm đến phạm vi "Người mình" rồi. 
 

"Đùa à, tôi sợ cái quần què gì! Hơn nữa, thua trong tay cao thủ như anh Lập và chị Sa cũng đâu có mất mặt."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Yô, không nhìn ra đó nha, Tiểu Việt Việt đánh giá chị cũng cao đấy nhỉ?" Lời của Tiết Việt chưa dứt, một giọng nữ cao vút mang theo ý cười đã truyền tới. Hai người Tiết Việt và Chung Lâm cùng nhau nhìn về phía âm thanh vang lên.
 
Một người phụ nữ trẻ tuổi tóc xoăn ngang vai xuyên qua đám người đi tới. Chị ta đi giày boot quá gối, mặc một chiếc váy liền thân bó sát chỉ dài đến bắp đùi, trên mặt dặm phấn rất dày, ánh đèn chiếu xuống cả khuôn mặt tựa như chỉ còn lại hai con mắt và một đôi môi màu đỏ tươi.
 
Nhưng điều kỳ lạ nhất chính là, rõ ràng là trang phục diễm tục như thế, nhưng mặc ở trên người chị ta lại có một loại cảm giác đẹp lạ. Ánh mắt của Chung Lâm gần như là không tự chủ được mà dừng lại ở trên người chị ta.
 
Lúc cô quan sát La Sa, La Sa cũng đang đánh giá cô. Quan sát xong, chị ta nhíu mày với Chung Lâm, hỏi anh Lập: "Chu Lập, học bắt nạt trẻ con rồi à?"
 
"Bạn của cậu Tiết lần đầu tới chơi, đánh mấy ván với chị Sa bảo kê của chúng ta sao có thể gọi là bắt nạt?" Anh Lập cười đáp.
 
"Dẻo mồm." La Sa nghe mà không ngừng cười khanh khách, đưa tay chọc một cái vào chỗ trái tim của anh Lập. Chọc yêu xong, chị ta quay đầu hỏi Chung Lâm: "Bao lớn rồi?"
 
"Chơi bi-a còn phải báo tuổi tác?" Chung Lâm nhìn lại một cách đúng mực.
 
"Thú vị." Khóe miệng La Sa khẽ nhếch lên, hai mắt híp lại như hồ ly: "Thế thì không cần nhiều lời nữa, bắt đầu đi." Chị ta nói xong bèn dụi tắt đầu thuốc lá trong tay vào trong cái gạt tàn, vén tóc lên rồi đi về phía đặt cây cơ.

 
Chị ta vừa quay người, Chung Lâm mới phát hiện chiếc váy của chị ta chẳng những ngắn mà phần lưng còn chạm rỗng một mảng lớn, hai bên xương cánh bướm xinh đẹp như ẩn như hiện dưới lớp vải ren.
 
"Cầm lấy đi, đừng nói chị đây bắt nạt người khác." La Sa nhanh chóng lấy cây cơ tới: "Đây là cây cơ chuyên dụng của chị, chưa từng cho ai mượn."
 
Tiết Việt nói cảm ơn, nhận lấy rồi đưa cho Chung Lâm một cây: "Lát nữa bảo cậu chọc bi nào thì cậu chọc bi đó, chọc không trúng cũng không sao, cứ coi như chơi thôi."
 
Chung Lâm nhận lấy cây cơ, không lên tiếng. Tiết Việt chỉ cho rằng cô ngầm thừa nhận. Tuy rằng anh biết Chung Lâm có lòng háo thắng rất mạnh, nhưng mỗi ngành mỗi nghề đều có chuyên môn riêng, loại cô chủ như cô chắc chắn không biết chơi bi-a.
 
"Người tới là khách, Tiểu Việt Việt, cậu chọc khai cuộc đi." La Sa làm động tác mời.
 
Anh Lập và chị Sa chuẩn bị chơi, đã sớm có mấy người nịnh bợ bảo người xếp sẵn bi.
 
Tiết Việt xách cây cơ đi qua, mới cúi người, cảm giác căng thẳng đã lâu không thấy lại bỗng nhiên xuất hiện. Anh thổi hai cái lên tay theo bản năng, để cho mình được thả lỏng. Nhưng không biết Tóc vàng lại bị cái gì, ngay lúc anh vừa tỉnh táo lại đã sờ cằm trêu chọc: "Hiếm thấy nha, cậu Tiết mà cũng có lúc căng thẳng? Đúng là dẫn người đến cùng có khác." Vừa nói còn vừa nhìn Chung Lâm. Chọc cho những người xung quanh lại phát ra tiếng cười ồ mập mờ.
 
"Mẹ nó ai căng thẳng chứ!" Tiết Việt phản bác, cảm xúc vừa bình tĩnh trở lại lập tức bùng nổ. Một gậy chọc đi, sau khi mười sáu viên bi lăn lóc loạn xạ một lúc, bi cái và bi đen 8 lại từ hai hướng khác nhau đồng thời rơi xuống lỗ.
 
Mọi người như ngầm hẹn mà yên lặng ba giây, sau đó lại không hẹn mà cùng nhau cười phá lên. Tiết Việt lập tức mặt đỏ tía tai. Loại sự cố như vậy từ lúc anh mười tuổi học chơi bi-a cũng chưa từng gặp lần nào, bi cái và bi đen 8 cùng nhau rơi xuống lỗ, mẹ nó đây là xác suất gì vậy trời? Cái chuyện đuối lý thế này mà cũng xảy ra được.

 
"Lúc nãy mới nói muốn vừa chơi vừa dạy em gái, nhanh thế đã bắt đầu làm mẫu rồi?" Anh Lập chế giễu không chút khách khí nào.
 
Tiết Việt nhìn Chung Lâm, thấy cô đang nhìn anh bằng ánh mắt đầy tò mò, đành phải kiên trì giải thích với cô: "Khai cuộc mà bi cái hoặc bi đen 8 rơi xuống lỗ thì phải xếp bi bắt đầu lại."
 
Chung Lâm gật đầu bày tỏ đã hiểu. Tiết Việt thấy vẻ mặt cô tự nhiên nên nhiệt độ trên mặt cũng hạ xuống một chút. Anh ngượng ngùng cái gì chứ? Chung Lâm cũng đâu hiểu.
 
Chờ xếp bi xong, Tiết Việt lại khai cuộc một lần nữa. Hay thật, bởi vì lúc đầu quá kích động nên đánh một cái đã rơi mất hai bi, lần này anh lại hơi cẩn thận quá. Lần này bi đen 8 và bi cái đều ngoan ngoãn ở lại trên bàn, nhưng mười bốn bi khác cũng vững vàng ở lại trên bàn. "S hit!" Đúng là gặp ma mà! Tiết Việt không nhịn được nên nói tục.
 
"Cậu Tiết, sao hôm nay khách khí thế?" La Sa lau đầu gậy, đi tới: "Khiêm nhường như vậy làm chị ngại lắm biết không?" Chị ta vừa dứt lời, người đã chuẩn bị tư thế xong, một cái chọc nhẹ xinh đẹp, một viên bi màu lập tức rơi xuống lỗ. "Chu Lập." La Sa đứng thẳng người, gọi một tiếng.
 
Ngay tại lúc chị ta chọc bi thì Chu Lập đã nhìn kỹ mục tiêu. Hai người bọn họ đã phối hợp nhiều lần nên lúc chơi cực kỳ ăn ý. Trơ mắt nhìn bi màu giảm đi từng bi một, bên Tiết Việt còn chưa được dùng gậy lần nào.
 
Lúc bi màu chỉ còn lại ba viên, cuối cùng Tiết Việt cũng cúi đầu, anh nhỏ giọng xin lỗi Chung Lâm: "Xin lỗi." Nói xong mới nhớ ra Chung Lâm chưa từng chơi, bèn vội vàng giải thích với cô: "Chọc xong hai bi kia rồi chọc nốt bi đen là bọn họ thắng. Xin lỗi nhé, bình thường kỹ thuật của tôi cũng khá tốt, không đen đủi như thế..."
 
Chung Lâm "Ừ" một tiếng, ánh mắt chưa từng rời khỏi bàn bi-a.
 
Phản ứng của cô khiến Tiết Việt áy náy gấp đôi, anh không ngờ Chung Lâm lại có hứng thú với bi-a như vậy, ngẫm lại mình khai cuộc hỏng bét mất mặt thì cũng đâu có sao, mang theo người tới chơi mà không chơi tốt mới là không còn mặt mũi về nhà.
 
"Hôm nay hại cậu không có cả cơ hội ra sân, thật sự xin lỗi nhé, nếu cậu muốn chơi, lần sau tôi tìm nơi có hoàn cảnh tốt để dạy cậu." Tiết Việt nói.
 

"Chưa chắc." Chung Lâm bỗng nhiên thốt ra hai chữ.
 
"Hả? Cậu nói gì cơ?" Tiết Việt chưa kịp phản ứng.
 
"Tôi nói, chưa chắc đã không có cơ hội ra sân." Chung Lâm giải thích: "Chắc là anh ta không chọc trúng viên bi này đâu."
 
Tiết Việt nhìn cô một cái rồi lại nhìn Chu Lập đang tìm vị trí, vị trí của viên bi thứ hai đếm ngược còn lại này cũng có chút xảo trá, nhưng...
 
Anh chưa kịp nhưng xong, Chu Lập đã chọc gậy. Viên bi kia lăn đến bên cạnh lỗ, va vào thành bàn một cái, thế mà không rơi xuống thật.
 
"Sao cậu lại biết? Đoán mò à?" Tiết Việt không thể ngỡ ngàng hơn.
 
"Nhìn thói quen hoạt động của anh ta, tính ra đó." Chung Lâm nói không có chút gợn sóng nào.
 
Tiết Việt còn chưa tỉnh táo lại từ trong nỗi ngạc nhiên thì đã thấy Chung Lâm mang theo cây cơ đi tới bên bàn.
 
"Bây giờ, đến lượt chúng tôi." Cô nói rồi cúi người ở bên bàn bi-a, dùng tay làm giá đỡ, nhắm ngay vào viên bi khó chọc nhất trong những viên bi màu.
 
Thế này mà bảo chưa từng chơi? Tiết Việt nhìn động tác tiêu chuẩn đến nỗi không thể tiêu chuẩn hơn của cô, ngây ngốc như gà gỗ.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận