Hàng mi dài như lông vũ hơi run run, cho dù không cần đồng hồ báo thức thì Ôn Tưởng Huân vẫn có thể tỉnh lại đúng giờ theo thói quen. Chỉ là sau khi ngủ dậy đầu còn thiếu chút dưỡng khí, buổi sáng sớm ngày mùa đông lạnh thấu xương khiến Ôn Tưởng Huân không nhịn được mà chui vào trong chăn hưởng thụ thêm một chút hơi ấm.
Ngón tay trắng như ngó sen nhẹ nhàng quơ quơ bên cạnh tìm kiếm, nhưng đáp lại cô chỉ là cảm xúc lạnh lẽo của chiếc ga giường.
Anh ấy đã rời khỏi đây rồi sao? Cho dù là ngày mùa đông lạnh đến thấu xương thì anh vẫn dậy sớm như trước, anh không hề quyến luyến cô trong chăn ấm áp sao? Cánh tay thôi sờ soạng bên ngoài trời lạnh mà rụt vào trong chăn, nhưng cho dù cô làm như thế cũng không hề cảm thấy ấm áp, trên cánh tay vẫn khẽ truyền đến sự lạnh lẽo.
Cô quyến luyến ngửi mùi hương trên gối, mùi hương chỉ thuộc về anh. Trên môi Ôn Tưởng Huân thoáng qua nụ cười khổ, cho dù hai mắt vẫn nhắm chặt như cũ nhưng cảm giác lạnh lẽo đến tận đáy lòng cũng đủ làm cô tỉnh táo lại trong nháy mắt.
Ôn Tưởng Huân luôn không cho phép bản thân bi thương quá lâu, cô lẳng lặng chờ đợi sự xót xa trong lòng lắng xuống sau đó cô mới từ từ mở mắt ra, đôi mắt đen nhánh u tối trầm tĩnh giống như bình thường, không hề có một chút cảm xúc nào cho thấy vừa rồi cô đã ưu thương.
Sau khi rửa mặt chải đầu đơn giản, cô rót ình một ly nước ấm, mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy một viên thuốc tránh thai, vẻ mặt lạnh nhạt nuốt vào cổ họng. Đối với cô mà nói thì đây chỉ là một thói quen mà cô phải làm theo mà thôi.
Sau khi cô soi gương xác định cảm xúc của mình đã được giấu kỹ thì cô mới làm như không có việc gì bước ra khỏi căn phòng mà tối hôm qua đã khiến cô như tiến vào trong cõi mộng.
Đã lâu không thấy Y Vịnh Tình, khiến Ôn Tưởng Huân nở ra một nụ cười từ đáy lòng.
“Cậu trở về lúc nào thế?” Mặc dù mấy người bọn họ ở cùng một phòng nhưng do nhiệm vụ công việc khác nhau nên rất khó để bọn họ có thể ở cùng một chỗ, cô và Vịnh Tình cũng đã 3, 4 tháng không gặp nhau rồi!
Y Vịnh Tình bỏ quyển tạp chí đọc dở xuống, nở một nụ cười tươi đáp lại bạn tốt, “Tối hôm qua tớ đã xuống máy bay nhưng mà tớ mệt quá nên nghỉ một đêm ở khách sạn cạnh sân bay, đến sáng hôm nay tớ mới về!”
“Tại sao cậu không nghỉ nhiều thêm một chút?” Ôn Tưởng Huân tốt bụng đề nghị.
“Tớ muốn đợi ông chủ đến, báo cáo kết quả nhiệm vụ, sau đó đợi xem ông chủ có ra chỉ thị mới nào không.” Mặc dù cô không giấu được vẻ mệt mỏi trên mặt nhưng vẫn cố rời giường đi làm còn hơn đang ngủ thì lại bị gọi dậy, “Cậu cũng vừa về à?”
Ôn Tưởng Huân chột dạ gật đầu, “Tớ về được vài ngày rồi.” Thật ra nhiệm vụ của cô làm không đến nửa tháng đã xong, thời gian này cô đều nán lại ở đây không đi đâu cả, mặc dù điều này không có gì phải giấu diếm hết nhưng cô lại nói dối theo bản năng.
Bước chân vững vàng mạnh mẽ vang lên từ phía cầu thang, cả hai cô gái đều đứng lên rất ăn ý, cung kính gật đầu với người vừa đến.
Viêm Ngưỡng Tu, người được gọi là ông chủ - phụ trách trực tiếp của công ty bảo an Thần Lệnh Đặc Cần, ở giữa hai lông mày là sự khí phách trời sinh. Anh ngồi xuống ghế sofa, dùng ánh mắt nói các cô cũng có thể ngồi xuống.
“Thi hành nhiệm vụ thế nào?”
“Tất cả đều được giải quyết tốt, ông già đó không chịu được ác mộng tra tấn hàng đêm, sau khi ông ta mời rất nhiều đạo sĩ và thầy pháp đến nhưng đều không tìm ra được nguyên nhân thì cuối cùng cũng chủ động nhận tội.” Đôi mắt Y Vịnh Tình tỏa sáng khi nhắc đến công lao của mình.
Công ty bảo an Thần Lệnh Đặc Cần không chỉ tiếp nhận những công việc bảo an thông thường, mà còn tùy vào sự ủy thác. Khách hàng của bọn họ bao gồm các quan lớn quyền thế ở các quốc gia thậm chí có thể là những phần tử thuộc các bang phái, tổ chức đặc biệt. Ngoại trừ công việc bảo vệ chuyên nghiệp đến một giọt nước cũng không lọt, thì ngẫu nhiên bọn họ cũng sẽ trực tiếp giải quyết phiền toái khó khăn đó một lần để khách hàng có thể nhàn nhã suốt đời không cần phải lo trước lo sau.
Giống như nhiệm vụ lần này của cô là bảo vệ một ngài Thủ tướng liên tục gặp công kích không rõ nguyên nhân trong mấy ngày gần đây, nhưng không ngờ nguyên nhân lại là do Thủ tướng không may đắc tội một ông già quyền cao chức trọng trong Quốc hội. Ông ta là người có sức ảnh hưởng trong xã hội, cô lại không thể cứng rắn trở mặt cho nên sự việc vẫn mãi không giải quyết được, cô quyết định nghĩ biện pháp làm cho ông già kia phải chủ động làm hòa.
Nói đến việc này thì cô phải cảm ơn Ôn Tưởng Huân – người rất tinh thông thuật thôi miên. Nếu không phải trước kia Ôn Tưởng Huân rảnh rỗi không có việc gì làm, dạy thuật thôi miên cơ bản cho cô thì nhiệm vụ lần này của cô không biết đến bao giờ mới kết thúc.
“Tốt lắm.” Viêm Ngưỡng Tu là người luôn không thích nói những lời vô nghĩa, cũng không biểu hiện tình cảm, chỉ hai chữ đó đã biểu đạt sự vừa lòng của anh, “Bây giờ cô có thể đi nghỉ ngơi.”
“Vâng.” Đây là một chỉ thị mà Y Vịnh Tình rất vui vẻ chấp hành.
“Đúng rồi.” Viêm Ngưỡng Tu gọi cô lại trước khi cô rời đi, “Cô liên lạc với anh trai cô, nói rằng nếu nhiệm vụ hoàn thành thì đừng có đi chơi nữa, tôi có việc tìm cậu ấy.”
“Vâng.” Y Vịnh Tình và Ôn Tưởng Huân lén nhìn nhau, mỗi lần ông chủ muốn cô gọi người anh trai bá vương chuyển thế trở về thì cũng làm cô đau đầu mấy ngày liền.
Hai anh em bọn họ được ông chủ trước kia của công ty Thần Lệnh Đặc Cần, cũng chính là cha của Viêm Ngưỡng Tu thu nuôi. Từ nhỏ bọn họ đã nhận sự huấn luyện võ thuật chuyên nghiệp để sau này gia nhập vào Thần Lệnh Đặc Cần. Mà anh trai cô Y Kính Nhai, được xưng là cao thủ võ thuật, vệ sĩ hoàng kim của công ty, nhiệm vụ mỗi lần anh ấy nhận đều mang tính nguy hiểm cao. Chính vì thế nên mỗi lần kết thúc nhiệm vụ là anh ấy lại tự thưởng ình bằng việc ở bên ngoài vui chơi một thời gian rồi mới về nhận mệnh, vài lần như vậy đều làm Viêm Ngưỡng Tu tức giận đến nghiến răng nhưng lại không biết làm gì với anh ta.
Y Vịnh Tình cam chịu lén lút thở dài, lúc cô đi qua bên cạnh Ôn Tưởng Huân thì làm một động tác lau nước mắt, Ôn Tưởng Huân làm vẻ mặt lực bất tòng tâm.
Sau khi bóng lưng Y Vịnh Tình biến mất ở cầu thang, Ôn Tưởng Huân giương mắt nhìn lén Viêm Ngưỡng Tu.
Chỉ vài giờ trước, đôi môi gợi cảm của anh còn di chuyển trên cơ thể của cô, ngón tay thon dài đẹp mắt của anh còn đốt lên từng đợt từng đợt tình dục trên người cô, ngũ quan và hình dáng mê người của anh, còn có anh mặc chiếc áo sơ mi phẳng phiu, thân mình cao lớn dưới quần dài……
Bên trong căn phòng to như thế chỉ có anh và cô, chỉ là bây giờ hai người lại giống như chưa từng có việc gì xảy ra, cô ở đây với thân phận là cấp dưới của anh, lòng Ôn Tưởng Huân khẽ nhói đau.
Có lẽ cô và anh cả đời đều sẽ như thế, đối với anh mà nói, cô chỉ là cấp dưới kiêm bạn giường mà thôi.
Cô có thể yêu cầu xa vời cái gì đây? Ít nhất anh cũng đồng ý cho cô ở bên cạnh anh, đó đã là hạnh phúc lớn nhất của cô, không phải sao?
“Ông chủ, có chuyện gì cần làm không?” Cô hiểu rất rõ, một khi đã rời khỏi giường thì cô và anh nên bảo trì khoảng cách xa nhất, phải lễ phép tối đa.
Viêm Ngưỡng Tu không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu, sau đó cầm lấy tờ báo trên bàn và đọc.
Ôn Tưởng Huân biết rõ anh sẽ không nhìn nhưng cô vẫn hơi cúi người hành lễ sau đó mới xoay người rời đi.
Ngay cả một câu nói anh cũng lười phải nói với cô sao? Chỉ một lớp báo mỏng manh lại như tấm bình phong dày nhất trong trời đất, nó ngăn cách tầm mắt của cô, cũng ngăn cách giữa cô và anh.
“Tối nay anh sẽ đến tìm em.”
Chả mấy khi cô và Y Vịnh Tình không có nhiệm vụ, hai cô gái tranh thủ được rảnh rỗi nửa ngày hẹn chiều hôm nay sẽ cùng nhau dạo phố. Trước khi hai người ra ngoài, Viêm Ngưỡng Tu đã nói với cô một câu như vậy nhân lúc Y Vịnh Tình không chú ý.
Tìm cô làm gì? Tất nhiên Ôn Tưởng Huân rất rõ ràng anh muốn gì, đây là sự ám chỉ giữa cô và anh. Nếu như không có người khác, thì giữa bọn họ không cần có ám hiệu gì, cửa phòng cô cũng sẽ không khóa lại; nếu như có người khác ở đó thì anh sẽ báo trước cho cô, để cho cô chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Giống như ngày hôm nay, anh nhắc nhở cô đừng ra ngoài quá lâu, để tránh lúc anh đến tìm cô còn phải chờ cô.
“Cậu còn đứng đây ngẩn người cái gì?” Y Vịnh Tình vươn ngón tay ngọc nhỏ dài quơ quơ trước mặt Ôn Tưởng Huân.
Ôn Tưởng Huân vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình lúc này mới định thần lại, “Làm sao vậy?”
“Tớ muốn hỏi cậu thấy cái túi này có hợp với tớ không?” Y Vịnh Tình hưng phấn cầm cái túi mà cô vừa mới phát hiện.
Ôn Tưởng Huân nghiêm túc nhìn một chút, “Rất có khuynh hướng cảm xúc, không tệ.” Sau khi lấy được sự đồng ý của Ôn Tưởng Huân, Y Vịnh Tình vui vẻ nói chủ cửa hàng gói lại cho cô, sau đó cô kéo Ôn Tưởng Huân đi sang một cửa hàng quần áo.
Một lúc sau trên tay hai cô gái là túi lớn túi nhỏ, dường như việc dạo phố còn mệt hơn là khi làm nhiệm vụ, Ôn Tưởng Huân phải kéo Y Vịnh Tình vẫn còn chưa thỏa mãn đi vào một quán cà phê để nghỉ ngơi.
Y Vịnh Tình thân tại doanh Tào, tâm tại Hán(*). Mặc dù người đang ngồi trong quán cà phê nhưng hai mắt vẫn tha thiết nhìn về phía cửa hàng quần áo và trang sức ở bên ngoài quán cà phê.
(*) ý nói người một nơi hồn 1 ngã, còn điển tích thì mình thấy ko thích hợp để diễn giải ở đây)
“Một lát nữa chúng ta đến cửa hàng này xem đồ được không?”
“Cậu mua bằng đó còn chưa đủ à?” Ôn Tưởng Huân nhíu mày.
“Chịu thôi, đã lâu rồi tớ không dạo phố nên đi một lần thì sẽ không ngừng lại được.”
“Lần sau cậu đừng tìm tớ làm những việc mệt nhọc này nữa nhé!”
“Đừng thế mà, hay là chút nữa tớ mời cậu ăn một bữa lớn.” Y Vịnh Tình lấy lợi để dụ dỗ cô.
Nhưng mà Ôn Tưởng Huân không phải là người dễ nói chuyện, hơn nữa buổi tối cô còn có việc.
“Ông chủ sẽ không hy vọng chúng ta trở về quá muộn.” Trên mặt Y Vịnh Tình lộ ra sự thất vọng, chỉ cần nghĩ đến ông chủ lạnh lùng như núi băng đó thì sự hăng hái dạo phố của cô lập tức bị giảm đi một nửa.
“Cùng lắm thì lúc chúng ta trở về cậu lại thôi miên anh ta, nói anh ta là chúng ta không hề về muộn, như vậy không phải đã giải quyết được rồi sao?”
“Cậu cũng biết là thuật thôi miên của tớ vô dụng đối với anh ấy.” Không chỉ thuật thôi miên của cô mà cho dù bản lĩnh của mấy người bọn họ có tốt thì cũng không phải là đối thủ của Viêm Ngưỡng Tu.
Viêm gia đã sáng lập ra công ty bảo an Thần Lệnh Đặc Cần nổi tiếng thế giới, mỗi người nối nghiệp của Viêm gia đều phải trải qua khóa huấn luyện nghiêm khắc, đến đời Viêm Ngưỡng Tu cũng không ngoại lệ.
Mục đích của việc đó ngoại trừ muốn ỗi người nối nghiệp đều có năng lực tự bảo vệ mình, thì còn muốn các thành viên trong công ty đều cam tâm tình nguyện trung thành với ông chủ, phòng khi có người muốn làm loạn, phát sinh tình huống bất lợi đối với ông chủ.
Bởi vậy, Viêm Ngưỡng Tu ngoài việc có thân thủ cao hơn các thành viên trong công ty, thì ý chí và chuyên tâm của anh cũng đều vượt xa người bình thường.
Y Vịnh Tĩnh bĩu môi tức giận, cô lẩm bẩm oán giận: “Đúng là mất hứng.”
“Cùng lắm thì hai ngày sau tớ lại ra ngoài đi chơi với cậu, được chưa?” Ôn Tưởng Huân không đành lòng nhìn vẻ mặt thất vọng của bạn tốt, cô vẫn mềm lòng nói.
“Nếu một trong hai chúng ta không nhận được nhiệm vụ mới bất thình lình thì mới được.” Đây là lí do vì sao cô muốn nắm chắc thời gian dạo phố như vậy. “Ngay cả thời gian dạo phố cũng không có, đừng nói đến việc yêu đương.”
“Cậu rất muốn yêu sao?” Ôn Tưởng Huân tò mò.
“Chẳng lẽ cậu không nghĩ đến điều đó sao?” Cô đã sống hai mấy năm còn chưa được nếm qua hương vị của tình yêu, làm sao mà cô có thể không muốn được?
“Yêu đương…..” Ôn Tưởng Huân tinh tế nghiền ngẫm hai chữ đó.
Cô có nghĩ đến chuyện này không? Hình như là có, năm đó khi cô được mười tám tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy anh cô đã từng nghĩ tới chuyện này, nhưng khi cô hai mươi tuổi bắt đầu trở thành bạn giường của anh, cam tâm tình nguyện trả giá, dường như từ lúc đó cô đã dần dần đánh mất hy vọng về tình yêu rồi.
“Tớ bảo này, cậu đừng mặc kín mít cả người như thế, đúng là lãng phí thân hình đẹp của cậu.” Y Vịnh Tình thong thả uống một ngụm cà phê, miệng khẽ phả ra một hơi nóng lan tỏa.
Thẳng thắn mà nói thì cô đã chán nhìn những bộ quần áo giống nhau như đúc của Ôn Tưởng Huân, vĩnh viễn đều là áo dài hơn quần, cũng chỉ có quần áo lót được tính là nhìn có chút ngắn mà thôi.
“Đó là thói quen rồi, như vậy làm nhiệm vụ cũng tiện hơn.” Cô không thích mặc váy nữ tính vì như thế có thể khiến con người ta lộ vẻ quá yếu đuối, chỉ cần mặc quần áo gọn gàng, đơn giản cũng đủ để phù hợp với tính cách kín đáo của cô rồi, đó cũng coi như một hình thức tự an ủi bản thân.
“Cậu mặc như vậy để làm nhiệm vụ thì không nói, nhưng bình thường thì cậu cũng nên trang điểm một chút cho nữ tính.”
Nhìn dáng người cô cao gầy, hoạt bát tinh tế, chắc phải cao 1m7, rõ ràng mái tóc của cô đen mượt như tơ, thẳng dài tới thắt lưng, nhưng cô lại luôn buộc tóc đuôi ngựa, che giấu đôi chân trắng nõn bên dưới lớp quần jean, chắc chỉ có những người chị em với cô mới có cơ hội được thưởng thức chúng.
Cô dám đánh cuộc, nếu như một ngày Ôn Tưởng Huân hiểu ra, thay sang chiếc váy ngắn huyền ảo, đi một đôi giày cao gót, chắc chắn sẽ làm một đám đàn ông mê chết.
“Cậu không có việc gì làm nên mới quản cách ăn mặc của người khác à, nếu như cậu rảnh rỗi thì tớ có thể giúp cậu nói với ông chủ xem có nhiệm vụ nào cho cậu đi làm không.” Ôn Tưởng Huân nói đùa.
“Tớ là muốn tốt cho cậu, cẩn thận cả đời cậu đều không có bạn trai, trở thành một bà cô xử nữ.”
Ôn Tưởng Huân không muốn nói tiếp đề tài yêu đương nữa nên chuyển sang việc mua túi, cô cố ý thúc giục nói: “Tớ biết là cậu tốt với tớ, nhưng mà bây giờ đã không còn sớm nữa, không phải là cậu vẫn còn muốn mua nhiều thứ khác sao? Nhanh đi thôi.”
Bà cô xử nữ? Cô có thể khẳng định cô sẽ không là một bà cô xử nữ nhưng mà cô sẽ là một người cô đơn, bởi vì người đàn ông làm cho cô thoát ly khỏi hàng ngũ bà cô xử nữ, sẽ không nguyện ý trở thành người bạn đến già của cô, nhưng lòng cô sẽ vĩnh viễn gửi gắm trên người anh.
Ban đêm, mọi thứ đều yên tĩnh, chỉ có trái tim Ôn Tưởng Huân đập nhanh không khống chế được. Ba năm nay, mặc dù cô và anh đã phát sinh quan hệ thân mật rất nhiều lần nhưng lòng của cô vẫn không thể ngừng rung động vì anh. Đặc biệt mỗi lần cô nhận được ám hiệu buổi tối của anh, trong lúc đợi anh trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Khi khóa cửa được vặn ra và đóng lại, cô biết anh đã đến, khi sức nặng của anh làm chiếc giường lún xuống, Ôn Tưởng Huân nhắm hai mắt lại.
“Em đang giả vờ ngủ hả?” Giọng nói nam tính dễ nghe vang lên bên tai cô, hơi thở của Viêm Ngưỡng Tu phả vào tai cô khiến cô thấy tê dại, suýt nữa thì ưm ra tiếng.
Người nằm trên giường nhìn như có vẻ ngủ rất ngon, nhưng Viêm Ngưỡng Tu không tin cô biết anh sẽ tới còn có thể ngủ say.
Anh nằm ngửa trên giường, vươn tay ra ôm lấy Ôn Tưởng Huân đặt lên người anh.
Tư thế nữ trên nam dưới ái muội làm Ôn Tưởng Huân xấu hổ đỏ mặt, nửa người dưới cảm nhận được rõ ràng khiến cô không thể giả vờ bình tĩnh trình diễn tiết mục người đẹp ngủ được nữa.
Cô muốn xoay người để tránh tư thế xấu hổ này, thế nhưng lại bị cánh tay của anh ghìm chặt mặc cho cô giãy dụa thế nào cũng không ra.
Sự cọ xát của cô làm anh cảm thấy sung sướng, dục vọng muốn cô càng nóng bỏng hơn, “Em cố tình phải không?”
Ôn Tưởng Huân nghe anh nói vậy mới ý thức được mình đang đổ thêm dầu vào lửa, cô lập tức ngoan ngoãn không dám lộn xộn nữa, “Không phải, em chỉ…..”
“Em có biết tôi muốn làm gì không?” Anh thì thầm bên tai cô.
Ôn Tưởng Huân cảm thấy ý thức đang dần dần biến mất, dường như anh là người biết thôi miên chứ không phải cô, cô chỉ có thể như chú mèo nhỏ bất lực gật đầu.
Bàn tay to của Viêm Ngưỡng Tu giữ lấy đầu cô, khiến môi của cô càng dán lên anh, sau đó bắt đầu tùy tiện hưởng thụ ngọt ngào trong miệng cô, bàn tay cũng liều lĩnh đặt lên nơi mềm mại trước ngực cô.
Cảm xúc đến bất ngờ khiến Ôn Tưởng Huân muốn co người lại, khi cô cảm giác được anh đứng dậy cởi quần áo trên người, cô xấu hổ không dám mở hai mắt ra.
“Đã nhiều năm như vậy mà vẫn còn thẹn thùng à?” Trên môi Viêm Ngưỡng Tu nở nụ cười quỷ dị. Ở trên giường cô vừa thẹn thùng lại nhiệt tình, có lẽ đó là nguyên nhân nhiều năm anh vẫn yêu thích không buông tay.
“Đừng nhìn em như vậy.” Cô lấy tay che hai gò má phiếm hồng vì tình dục, giọng Ôn Tưởng Huân như muỗi, nũng nịu, không hề có tác dụng với Viêm Ngưỡng Tu, ngược lại khiến anh càng càn rỡ.
Viêm Ngưỡng Tu xoay người đè cô ở dưới thân, cũng bắt lấy hai tay cô để sang hai bên, sau đó cố ý truyền đạt mệnh lệnh.
“Anh càng muốn xem, hơn nữa anh muốn xem cùng em, mở mắt ra.” Mệnh lệnh của anh luôn luôn không được phép không nghe, Ôn Tưởng Huân phục tùng theo thói quen, cô ngoan ngoãn mở mắt ra.
Anh cố ý chậm rãi cởi quần áo của cô, anh yêu nhất là khi đầu ngón tay của anh chạm vào da thịt của cô làm cô run rẩy.
Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng đặt lên nụ hoa lộ ngoài không khí, nơi đó đang tản ra hơi nóng như anh đoán.
Môi Viêm Ngưỡng Tu hôn xuống gáy cô, lấy môi thay thế ngón tay, hôn lên cánh môi sung huyết nho nhỏ, tay của anh cũng không nhàn rỗi, nhẹ nhàng vuốt ve trên bắp đùi cân xứng, yêu thích vỗ về chơi đùa qua lại.
Cơ thể truyền đến cơn khoái cảm làm Ôn Tưởng Huân không nhịn được mà thở gấp, cô chỉ có thể vô lực ôm lấy nguồn ấm áp trước ngực cô.
“Ưm……” Nhưng mà Viêm Ngưỡng Tu không muốn bỏ qua cho cô, ngón tay thon dài đi tới nơi mềm mại, dò xét đến mảnh đất ướt át.
“Em đã ướt như vậy rồi sao?”
“Ưm…..”. Ôn Tưởng Huân không thể nói được một câu hoàn chỉnh, nhất là khi ngón tay anh đưa vào trong mật huyệt của cô, cô càng không thể suy nghĩ được gì.
“Nơi này còn ấm áp hơn so với tưởng tượng của tôi.” Anh cũng thở gấp vì dục vọng tăng vọt.
Viêm Ngưỡng Tu có thể khẳng định cô đã bị anh làm cho 'dục tiên dục tử', nhưng anh vẫn chưa muốn dừng tay, một ngón tay vẫn cố ý tham lam tiến vào, muốn làm cô ra nhiều mật ngọt trong huyệt hoa, môi cũng ra sức hưởng thụ sự ngọt ngào trước ngực cô.
“Van anh….. Ừm…. Em không chịu nổi…. Làm ơn……” Bàn tay nhỏ bé của Ôn Tưởng Huân vỗ về trên người anh, đi xuống tìm kiếm thứ nóng rực mà cô khát vọng.
“Em muốn sao?” Anh biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, hạ thể cực lớn cố ý ma sát trước tiểu huyệt của cô, Ôn Tưởng Huân gật đầu, cô cảm giác cả người đều bị sự khát vọng mãnh liệt làm cho điên cuồng.
“Cầu anh…. Em muốn……” Cô không nhịn được nâng đầu anh lên, lè lưỡi hôn nồng nhiệt.
Cô nhiệt tình đáp lại khiến Viêm Ngưỡng Tu suýt không khống chế được hạ thân, anh hưởng thụ thân hình mê người gợi cảm, mút cái lưỡi phấn nộn của cô.
Anh quyết định làm như cô mong muốn, cũng như bản thân mong muốn, đem hạ thân đâm sâu vào nụ hoa sung huyết mẫn cảm của cô.
Khoái cảm như vậy làm Ôn Tưởng Huân rên rỉ, cô cảm giác mình như muốn vỡ vụn, chỉ có thể thở dốc không ngừng, bên trong hoa huyệt rất chặt làm Viêm Ngưỡng Tu không khống chế nổi mà đưa lửa nóng ra vào nhanh chóng, một lúc sau, anh cảm giác được hoa huyệt bắt đầu co rút lại, anh cắm sâu vào trong hoa huyệt phóng ra tinh hoa của anh.
Cô có ma lực thần bí làm anh không thể kiềm chế, bởi vì đối phương là cô, anh tin tưởng cô là người có chừng mực nhất định, hiểu rõ nên xử lý thế nào, cùng vì thế nên vài năm nay anh vẫn để cô làm bạn bên người anh.
Nhìn cô đang ngủ say, cả người mềm oặt vì cao trào, Viêm Ngưỡng Tu nhớ đến quá khứ của bọn họ. Anh và cô bắt đầu từ khi nào? Hình như là từ cái đêm sau tang lễ của mẹ anh.
Anh nhớ đêm đó anh uống rượu say mèm, cô đột nhiên chạy tới gõ cửa phòng anh, anh đã quên mục đích hôm đó cô tới tìm anh, chỉ nhớ bởi vì anh cô đơn, không nhịn được đã ôm chặt lấy cô.
Anh không biết là do uống rượu hay còn có nguyên nhân khác, chuyện sau đó xảy ra tự nhiên như thế. Trước đêm đó anh chưa bao giờ thiếu phụ nữ tự dâng đến cửa, nhưng từ sau đêm đó, anh giống như người nghiện, chỉ quyến luyến cơ thể của cô.
Có đôi khi anh cũng nghĩ, nếu đêm hôm đó, người gõ cửa phòng anh không phải cô, như vậy bây giờ bên cạnh anh có phải là một người phụ nữ khác không? Thật ra mà nói anh cũng không biết, nhưng bây giờ nghĩ như vậy cũng đâu có ý nghĩa gì.
Anh là một người đàn ông có nhu cầu sinh lý bình thường, cô cũng là một người trưởng thành. Nếu như cô không muốn thì chắc chắn anh cũng sẽ không miễn cưỡng cô, còn cô đã nguyện ý duy trì quan hệ như thế với anh, theo nhu cầu cùng nhau cảm thấy sung sướng, cũng sẽ giúp anh giảm bớt không ít phiền toái.
Cũng bởi vì phát tiết nên khi lên giường với những người phụ nữ khác, anh còn phải lo lắng những cô gái đó không tuân thủ quy tắc trò chơi, bỏ không được ném không xong. Anh không muốn thời điểm muốn phóng túng bản thân mà còn phải nhẫn nại rút ra khỏi hoa huyệt, vì anh không muốn những người phụ nữ vọng tưởng ma tước hóa phượng hoàng dùng việc này đến để uy hiếp anh, chẳng thà anh chỉ lên giường cố định với người phụ nữ mà anh tín nhiệm.
Chỉ là anh không nghĩ tới một lần cố định này kéo dài tới ba năm, chẳng những anh không chán ghét cô mà ngược lại, anh giống như càng lúc càng nghiện, mà cô luôn luôn xứng với hai nhân vật, cấp dưới kiêm bạn giường.
Bọn họ ở trên giường phù hợp như vậy, xuống giường vẫn ăn ý bảo trì khoảng cách, thậm chí gần đây anh bắt đầu có chút tính toán riêng, không muốn thời gian cô chạy đi quá xa làm nhiệm vụ, hi vọng lúc anh muốn nhìn thấy cô thì có thể thấy cô ngay lập tức, không cần phải chờ đợi một lúc nào.
Đây là hiện tượng gì, chẳng lẽ anh nghiện càng ngày càng nặng sao? Có lẽ do tinh lực của anh tràn đầy mà lại chỉ quen cơ thể ấm áp mềm mại của cô, cho nên mới luôn cảm thấy muốn cô không đủ.
Đầu ngón tay khẽ vuốt cánh tay trắng nõn trần trụi của cô, anh cảm giác được hỏa căn lại đang rục rịch, trên mặt cô vẫn còn đang ửng đỏ, trên người vẫn còn phiếm ửng hồng, tư thái mê người như vậy, anh không đành lòng quấy rầy cô nhưng lại không có cách nào đè nén xúc động muốn cô.
Viêm Ngưỡng Tu không kìm lòng được lại dán lên thân hình xinh đẹp làm anh mê muội, dùng những cái hôn tôn lên da thịt bóng loáng của cô, khẽ liếm mỗi chỗ trắng mịn và phấn hồng trên người cô.
Trong lúc ngủ, Ôn Tưởng Huân không chịu được sự khiêu khích của anh, theo bản năng ôm lấy cổ anh bắt đầu đáp lại. Sự mềm mại của cô càng làm Viêm Ngưỡng Tu không thể khống chế được dục vọng hưng phấn bừng bừng trong cơ thể.
Anh muốn cô, muốn cô ngay bây giờ!