Trong một căn nhà bị bỏ hoang, người của hai bên đang trong thế cục giương cung bạt kiếm, dường như chỉ cần có một người có động tác thì sẽ có cảnh tàn sát khốc liệt xảy ra.
Mặc dù một bên có con tin nhưng vẫn có chút cố kỵ, mặc dù chiếm thế thượng phong nhưng cũng không dám dương dương đắc ý.
“Buông cô ấy ra.” Viêm Ngưỡng Tu mở miệng.
Anh đã xem nhẹ tập đoàn phi pháp này mới để họ có cơ hội bắt được Thiệu Y Y, nhìn con dao đang đặt trên người đang run là Thiệu Y Y, giống như năm đó Nguyệt Nha đã chết dưới họng súng….
Chết tiệt! Cô không thể xảy ra chuyện gì, anh tuyệt đối sẽ không để cô xảy ra chuyện gì. Tên đứng đầu của tập đoàn phi pháp thầm mắng mấy người dưới không cẩn thận, vậy mà lại để lộ ra hành tung của bọn họ, dẫn cái người nghe đến tên là biến sắc Viêm Ngưỡng Tu tới, hành động giết người diệt khẩu đơn giản trở nên vô cùng phức tạp.
“Chúng tôi là nghe lệnh làm việc, hy vọng Viêm tiên sinh không làm khó cho chúng tôi, mục đích chính mà phía trên giao cho chính là cô gái này, cũng không muốn gây ra nhiều chuyện.” Tên đứng đầu vẻ mặt trấn định nhưng lòng bàn tay đang kẹp Thiệu Y Y lại hơi hơi đổ mồ hôi.
“Vừa khéo, mục đích chính của tôi lại là muốn cô ấy bình an, anh nói xem bây giờ nên làm cái gì?” Viêm Ngưỡng Tu không giận mà uy, khí thế đó làm tên đứng đầu nhóm giết người cũng run sợ, không biết nên làm thế nào mới phải.
Ngoại trừ Viêm Ngưỡng Tu còn có một người đàn ông tuấn tú trên mặt luôn nở nụ cười và một cô gái xinh đẹp trong mắt luôn lộ ra sự lạnh lùng, một tổ hợp hai nam một nữ này lại làm hắn thấy căng thẳng sợ hãi.
Tên đứng đầu trao đổi ánh mắt với các thành viên trong không trung, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Không phải lúc đó các vị làm vì tiền sao, nếu như các vị nguyện ý đầu hàng thì chúng ta có thể đưa ra một cái giá rất cao.” Duật Đông Minh lấy tiền tài ra để hấp dẫn.
“Anh rất coi thường chúng tôi, nếu chúng tôi đã hành động thì sẽ không buông tha.” Đừng nói là lâm trận đầu hàng, nếu như một chút chức nghiệp như vậy không có thì làm sao hắn có thể làm người đứng đầu lãnh đạo người khác.
“Cho nên các vị quyết định chống chọi với chúng tôi?” Duật Đông Minh tao nhã cười rõ ràng đang muốn thử bọn họ.
“Này……..” Mục đích của bọn họ chỉ là cô gái này, người đang ở trong tay hắn, hắn hạ quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ cấp trên giao cho. Bọn họ người đông thế mạnh chẳng lẽ lại không thể toàn thân mà lui?
Sát thủ thủ lĩnh cắn răng một cái, dùng lực một chút, máu chảy dọc theo cổ Thiệu Y Y.
“Hu…..”. Thiệu Y Y bị đau kêu lên, sợ hãi chảy nước mắt.
Viêm Ngưỡng Tu như nhìn thấy bóng dáng của Nguyệt Nha cách anh càng ngày càng xa, sự kinh hoảng đó làm anh liều lĩnh xông lên trước, muốn bảo vệ búp bê đẹp đẽ đó.
Xúc động của anh làm Duật Đông Minh và Ôn Tưởng Huân kinh ngạc, nhận sự huấn luyện nhiều năm khiến cho bọn họ theo bản năng yểm trợ cho hành động của Viêm Ngưỡng Tu.
Các thành viên của bên kia thấy vậy cũng luống cuống tay chân, ào ào lấy vũ khí ra tự vệ và đối kháng.
Viêm Ngưỡng Tu chỉ toàn tâm toàn ý muốn bảo vệ Thiệu Y Y, sau khi xác định Thiệu Y Y đã an ổn trong lòng anh, anh thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cũng phát hiện ra một cây súng lục đang nhắm vào lưng của Thiệu Y Y.
Anh không nghĩ nhiều, bảo vệ Thiệu Y Y muốn đỡ đạn thay cô, Ôn Tưởng Huân càng nhanh hơn che trước người Viêm Ngưỡng Tu, Duật Đông Minh thấy thế thì lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đá bay cái tên đang cầm súng.
Đột nhiên tiếng súng vang lên bốn phía, Duật Đông Minh vốn định nhàn nhã gân cốt nhưng cũng không ham chiến nữa mà cùng Ôn Tưởng Huân cố gắng chế phục toàn bộ người trong phòng.
Viêm Ngưỡng Tu không còn tâm trí ra lệnh tác chiến, mặc dù vừa rồi Duật Đông Minh kịp thời phản ứng ngăn cản nhưng rõ ràng anh đã nghe được tiếng súng, anh khẩn trưởng kiểm tra xem Thiệu Y Y có bình yên vô sự không lại phát hiện cô đã ngất.
“Không!” Viêm Ngưỡng Tu hô to, không ngừng lay Thiệu Y Y trong lòng.
Ngàn vạn lần không thể, anh không muốn người đang nằm trong lòng anh lại mất đi hô hấp, Duật Đông Minh sốt ruột tiến lên, tinh tế kiểm tra tình huống của Thiệu Y Y, trước khi Viêm Ngưỡng Tu phát điên mới chậm rãi mở miệng.
“Cô ấy không có việc gì, chỉ là vì bị kinh hách nên mới ngất đi, vết thương da thịt trên người không có gì trở ngại.”
Đến người giỏi y thuật như Duật Đông Minh cũng nói vậy, Viêm Ngưỡng Tu mới tỉnh táo lại, anh ôm lấy Thiệu Y Y đi ra ngoài, muốn chăm sóc thật tốt cho cô, để cô có thể mau chóng phục hồi lại như cũ, còn những tên đang nằm lết trong phòng, anh sẽ dành thời gian khác tính sổ với bọn họ.
Ôn Tưởng Huân chịu đựng vết thương nóng rực trên vai và cảm xúc choáng váng hoa mắt, trơ mắt nhìn Viêm Ngưỡng Tu khẩn trương, nổi giận vì một người phụ nữ khác, sau đó rời khỏi tầm mắt của cô.
Không biết vì sao cô đau quá, đau quá. Là do vết thương ở bả vai hay là rối rắm trong lòng, cô cũng không thể xác định được, bây giờ cô chỉ muốn nhắm mắt lại ngủ một giấc, không cần nghĩ đến cái gì khác.
Thần kinh căng thẳng của Ôn Tưởng Huân thả lỏng ra, cô cảm thấy trước mắt tối sầm, thân mình hư nhuyễn, rồi sau đó cô mất đi ý thức.
Duật Đông Minh nhanh tay lẹ mắt đón được cô, lúc này anh mới phát hiện áo đen của Ôn Tưởng Huân ướt đẫm một mảnh, anh lập tức nhận ra cảm xúc ấm áp dinh dính này là gì.
“Tưởng Huân! Em tỉnh lại, tỉnh lại!” Anh sốt ruột vỗ nhẹ vào gương mặt tái nhợt của cô, nhìn máu tươi thấm ra chiếc quần dài màu trắng, khiến khuôn mặt Duật Đông Minh trầm xuống.
Ai đang gọi cô? Ôn Tưởng Huân đã lâm vào hôn mê dường như nghe được ai đó đang gọi tên cô, là ai? Giọng nói này rất quen thuộc nhưng đó không phải là giọng nói mà cô yêu nhất.
Cô rất lạnh, rất mệt, nếu không phải là giọng nói của anh vậy chắc cô không cần thuận theo mở mắt ra phải không?
※ ※ ※
Lúc Ôn Tưởng Huân khôi phục ý thức thì cô đã nằm trong phòng của cô, Duật Đông Minh luôn luôn ở bên giường chăm sóc cho cô.
Cô muốn ngồi dậy nhưng lại không thể làm được, “Em, e bị sao vậy?”
“Em bị trúng đạn rồi.” Duật Đông Minh cầm một cái khăn bông thấm nước rồi làm ướt đôi môi của cô, “Thuốc gây tê còn chưa hết hiệu lực, tạm thời em không thể ăn uống được.”
Hóa ra là cô trúng đạn, hẳn nào cô cảm thấy đau như vậy, giữa những hình ảnh trong trí nhớ, cô biết người cô lo lắng nhất không có việc gì, chỉ là, cô trúng đạn nằm trên giường, còn người đàn ông đó đâu?
“Anh ấy…. em muốn hỏi, ông chủ không có việc gì chứ?”
“Ừ, Thiệu Y Y chỉ bị một vết thương nhỏ, nhưng bị kinh hách quá độ, đang nghỉ ngơi trong phòng ông chủ, ông chủ ở đó cùng cô ấy.”
“À.” Cô nhẹ nhàng đáp lại.
Trong phòng của anh…. Ngoại trừ lần đầu tiên của cô, ba năm này anh chưa bao giờ cho cô nhập vào trong thế giới của anh, căn phòng từng có tiếng thở dốc của bọn họ, chiếc giường mà bọn họ từng ân ái, bây giờ anh cam tâm tình nguyện ột người khác tiến vào chiếm giữ?
Thiệu Y Y chỉ có vết thương nhẹ, còn cô nhận được vết thương lớn nhưng anh không hề ở bê cạnh cô? Ôn Tưởng Huân cười thầm bản thân hèn mọn đáng thương.
“Tưởng Huân, trước tiên anh phải nói xin lỗi em, vì giúp em chữa trị nên thân thể em anh đều đã xem hết.” Duật Đông Minh đặt cốc nước xuống trịnh trọng xin lỗi.
“Em biết anh là vì cứu em.” Mặc dù có chút thẹn thùng nhưng cô không phải là người không hiểu chuyện như vậy.
“Anh thấy trên người em có vài dấu vết xanh tím, đừng nói với anh đó là vết muỗi cắn.”
Duật Đông Minh nói ra lời này làm Ôn Tưởng Huân rối loạn trong lòng, cô không biết nên giải thích thế nào về kiệt tác của Viêm Ngưỡng Tu.
“Này… Đó là……”
“Em có bạn trai rồi hả?”
“Em…..”
“Em có biết là em mang thai không?” Duật Đông Minh ngồi ngay ngắn trước giường nhìn chằm chằm người bạn đã ở chung hơn mười năm.
Ôn Tưởng Huân như bị sét đánh, cô ngây ra như phỗng, cô mang thai rồi hả? Làm sao cô có thể mang thai rồi? Cẩn thận nghĩ lại, mấy ngày nay vì phiền não, phần nhiều là vì thái độ của Viêm Ngưỡng Tu đối với Thiệu Y Y làm cô không có tinh thần, dường như cô đã quên uống thuốc tránh thai. Hừng đông lên phát hiện anh đã không còn bên người, cô chỉ tự oán tự bi thương, hoặc là tự cổ vũ tinh thần, quên mất đêm qua anh đã lưu lại tinh hoa trong người cô sẽ gây hậu quả thế nào.
Bàn tay nhỏ bé khẽ xoa bụng bằng phẳng, nước mắt chảy xuống gò má.
“Em nên làm cái gì bây giờ?”
“Không cần làm gì, bởi vì đứa nhỏ đã mất rồi.” Anh không đành lòng nói nhưng không thể không nói sự thật cho cô.
“Mất rồi…..” Cô kinh ngạc lặp lại lời của anh, nước mắt chảy xuống càng nhiều.
Cô nên cảm thấy may mắn sao? May mắn cô còn chưa có cảm tình với đứa nhỏ này thì cục cưng trong bụng đã rời khỏi cô, có phải cục cưng cũng biết bé sinh ra cũng không được chờ mong?
Nhưng mà dù sao cũng là đứa nhỏ của cô, là sinh mệnh mà cô và anh tạo ra, trong lòng cô vấn rất đau, rất đau! Lúc cô biết được sự tồn tại của bé cũng là lúc nhận được tin bé đã mất đi.
Ôn Tưởng Huân níu chặt ngực khóc thất thanh, ủy khuất trong bụng hóa thành những giọt lệ vẫn không thể kiềm chế được sự đau đớn trong lòng.
“Đứa nhỏ này là của ai?” Anh cảm thấy cha đứa bé cũng có nghĩa vụ biết chuyện này.
Ôn Tưởng Huân lắc đầu, chìm trong bi thương.
Duật Đông Minh không đành lòng ép hỏi cô cái gì trong lúc mấu chốt này, anh thở dài, hỏi lại. “Em có muốn cho ông chủ biết chuyện này không?”
“Không! Không cần cho anh ấy biết!”
“Loại chuyện này phát sinh, anh tin tưởng ông chủ cũng sẽ không trách móc em, em không cần lo lắng sẽ chịu xử phạt gì.”
Nhìn bộ dạng muốn giữ bí mật, Duật Đông Minh đoán rằng người đàn ông đó nhất định là kẻ hèn nhát không muốn chịu trách nhiệm, nếu ông chủ biết thì nhất định sẽ báo thù cho cô!
Cô đã đủ đau lòng, ủy khuất rồi, bây giờ cô không thể nhận được lửa giận của anh!
“Được, anh đáp ứng với em sẽ không nói cho ông chủ biết, bây giờ em bình tĩnh đi, em còn rất yếu.” Duật Đông Minh lên tiếng trấn an cô nhưng không có cách, “Anh đi xem xem ông chủ có gì phân phó, e nghỉ ngơi thật tốt, đừng nghĩ nhiều.” Cẩn thận đắp chăn cho cô xong, Duật Đông Minh xoay người rời khỏi phòng của cô.
Ôn Tưởng Huân khóc ướt cả gối, cô không hiểu, rõ ràng là bạn cũng rất đau lòng với cô nhưng còn anh thì sao? Không chỉ là người ở chung nhiều năm, mà bọn họ còn có quan hệ rất thân mật, là cô quên mình che chắn cho anh, tại sao anh không hề quan tâm đến tình hình của cô?
Trong mắt anh bây giờ chỉ có Thiệu Y Y, vì Thiệu Y Y ngay cả mạng anh cũng không cần, anh đưa tình cảm ột người khác, mà cô thì không là gì cả, cái gì cũng không có.
Chuyện cho đến bây giờ, cô còn gì để kiên trì chờ đợi phần tình cảm say đắm ngu muội của cô?
Cô biết bản thân không độ lượng đến mức có thể cười nhìn người đàn ông mình yêu âu yếm một người con gái khác, tôn nghiêm còn sót lại khiến cô không muốn tiếp tục duy trì mối quan hệ không thể lộ ra ngoài ánh sáng với anh.
Anh vĩnh viễn không thể quan tâm xem cô muốn gì, cũng không cấp được thứ mà cô muốn, tiếp tục chỉ làm bản thân cô thương tích đầy mình.
Cô đã sớm biết sẽ có kết quả như vậy, không phải sao? Là do cô rất tham lam, là do cô tự cho là đúng nên mới khiến bản thân rơi vào kết cục như vậy.
Có lẽ người làm cô tổn thương sâu nhất chính là cô, là cô dung túng cho anh cần gì cứ lấy, là cô phóng túng cho lòng cô trầm luân hết lần này tới lần khác, như vậy thì có gì oan ức đâu, có gì để hận?
Tất cả đều là báo ứng của cô, năm đó cô không nên xâm nhập vào trong thế giới của anh, càng không nên tư tâm cùng anh duy trì mối quan hệ trên giường, đều là do cô gieo gió gặt bão, làm sao cô có thể đem toàn bộ trách nhiệm giao cho anh?
Cô thật sự đã hiểu được, hoàn toàn hiểu, cô tự cho là mình thành thục bình tĩnh, thật ra cô hồn nhiên ngu muội đến cực điểm, chỉ biết đóng một vai xót xa đáng thương nhưng kỳ thực không có một người nào đồng tình với cô.
Sự việc đã như thế này, nếu cô còn hy vọng xa vời sẽ tiếp tục duy trì quan hệ trên giường với anh, chỉ sợ sẽ gặp báo ứng lớn hơn, cô nên chấp nhận hiện thực trong lòng anh đã có người khác, mà cô chưa bao giờ đi vào trái tim anh.
Cô thật sự rất yêu anh, rất thương anh, nếu không thương anh thì cô không biết ngoại trừ có nhịp đập trái tim cô còn có công năng gì khác?
Dù sao tình yêu cũng không thể là chuyện chỉ có một bên tình nguyện, cô liều mạng trả giá cho cái mà cô tự cho là đáng quý đó, anh lại không hề thấy lạ, cô còn có thể làm gì?
Nhưng anh nói anh không muốn buông tha cô, không có khả năng buông cô ra, cô thật sự có thể rời khỏi gông cùm xiềng xích của anh sao?
A! Đủ rồi, đến bây giờ cô còn tìm cớ để ở lại bên người anh sao? Suy bụng ta ra bụng người, có lẽ Thiệu Y Y cũng không hy vọng có Viê Ngưỡng Tu chung với một người phụ nữ khác.
Còn gì để cô chần chờ nữa? Có lẽ cô hết hy vọng chính là lễ vật chúc phúc lớn nhất của bọn họ.
※ ※ ※
Trên cánh tay trắng nõn bọc nhiều lớp băng gạc, mơ hồ còn có thể nhìn thấy vết máu đỏ, quả thực là làm anh thấy khó chịu, giống như chỉ cần động nhẹ cũng có thể đau đớn.
Công việc của bọn họ luôn là đến trong nước đi trong lửa, cho dù có bị thương đổ máu thì cũng là chuyện bình thường, nhưng đây là lần đầu anh thấy cô giống như một con búp bê không có sự sống ở trước mặt anh.
Vào lúc này nỗi sợ hãi mất đi như đánh úp vào người anh, loại hoảng loạn này so với việc anh nhìn thấy Thiệu Y Y ngã vào trước mặt anh càng mãnh liệt hơn, càng làm anh không biết phải làm sao.
Viêm Ngưỡng Tu nhẹ nhàng ngồi bên mép giường, nhìn Ôn Tưởng Huân đang khép chặt hai mắt, anh khẽ xoa hai gò má không chút huyết sắc nào của cô, như muốn xác định độ ấm của cô, hô hấp của cô và sự tồn tại của cô.
Anh làm sao, là do anh không tin y thuật của Duật Đông Minh hay là anh đã để ý cô vượt qua sự tưởng tượng của anh?
Lúc anh biết được cô trúng đạn, cho dù anh ra vẻ trấn định, cho dù cực lực đè nén nhưng sự hoảng loạn trong lồng ngực càng lúc càng lớn, cho dù Đông Minh cam đoan cô đã thoát khỏi nguy hiểm, anh vẫn không thể bình tâm tĩnh khí, có một loại cảm xúc hỗn loạn mà anh không thể lý giải, đang đốt cháy mỗi tấc thần kinh của anh.
Cô ngủ rất ngon, nhưng lại cau mày, giống như cô đang bị ác mộng quấy nhiễu, hay là cô bị miệng vết thương ảnh hưởng?
Vì sao cô phải đỡ cho anh phát súng kia? Cô không biết làm như vậy có khả năng cô sẽ toi mạng sao? Anh đang nghĩ vấn đề ngu xuẩn gì thế? Anh là ông chủ của cô, cô thay anh đỡ đạn là đương nhiên, không phải sao?
Rốt cuộc là anh bị làm sao? Chẳng lẽ là do một lần nữa nhìn những người bên cạnh anh suýt nữa thì toi mạng nên anh mới hoảng loạn, hay là anh cảm thấy áy náy?
Bỏ qua đoạn thời gian cô phản nghịch thì cho tới nay, cho dù là cấp dưới hay bạn giường, cô đều làm rất tốt, anh cũng chưa bao giờ nghiêm túc suy xét tâm tình và suy nghĩ của cô. Bây giờ khi cô bắt đầu bỏ cảm xúc với anh đi thì anh lại không biết xử lý như thế nào.
“Em thật sự làm cho tôi càng ngày càng không đoán được em.” Anh nhẹ giọng khẽ lẩm bẩm: “Khi thì mềm mại như con mèo nhỏ nhu thuận, một lát lại giương nanh múa vuốt với anh, trước đó em không phải như vậy.”
Vậy trước đó cô là người như thế nào? Đột nhiên anh nhận ra chính mình chưa từng nhìn cô thật tốt, đừng nói đến việc tìm hiểu về cô.
Một giây sau, Viêm Ngưỡng tu rụt tay lại như bị điện giật. Đáng chết! Anh rất chán ghét việc lẳng lặng nhìn cô như vậy, từ trước đến giờ, khi nào anh nhìn cô thì anh sẽ xuất hiện rất nhiều cảm xúc không hiểu, lại bắt đầu suy nghĩ một đống những vấn đề nhàm chán không có ý nghĩa.
Anh làm sao phải lo lắng việc tìm hiểu về cô? Cô chỉ là cấp dưới của anh, cùng lắm cũng chỉ là bạn giường của anh, vì sao anh lại vì cô mà tâm ý phiền loạn chứ?
Nhìn đôi mắt nhắm chặt của cô, Viêm Ngưỡng Tu cắn răng rủa nhỏ, anh thật sự không thích nhìn cô như vậy, anh vẫn thích nhìn đôi mắt trong suốt của cô, trong đó chỉ có anh chứ không có gì khác. Mặc kệ là cô muốn dỗi cũng được, hay là những việc phức tạp khiến anh không thể làm thế nào với ánh mắt phiền muộn của cô, chỉ cần cô mở mắt ra nhìn anh, chỉ cần cô khỏe lạnh có thể tranh luận với anh, chỉ cần cô tốt!
“Đáng chết! Tốt nhất là em mau khỏe lên cho anh, không có mệnh lệnh của anh, không cho em vì anh mà chết!” Nếu như Diêm Vương dưới địa ngục dám bắt người của anh, thì anh cam đoan sẽ xuống địa ngục bắt người đem về.
※ ※ ※
Tập đoàn phi pháp uy hiếp Thiệu Y Y đã bị tiêu diệt hoàn toàn dưới cơn thịnh nộ của anh, bây giờ cô đã có thể khôi phục lại cuộc sống như trước, tảng đá lớn trong lòng Viêm Ngưỡng Tu cũng đã rơi xuống.
Có lẽ là do tác dụng của tình cảm, anh coi Thiệu Y Y như là em gái mà yêu thương cô, sau khi giải quyết việc đáng sợ đó, anh đang suy nghĩ xem sẽ an bài cuộc sống tiếp theo của cô như thế nào, đương nhiên anh không thể không quan tâm đến cô được, anh tính toán sẽ cho cô tiếp tục đi học.
Chỉ là không ngờ cô lại hiểu lầm tâm ý của anh, tối hôm qua cô kéo tay anh nói với anh, điều đó làm anh cảm thấy đau đầu. Anh không ngờ Thiệu Y Y lại hiểu lầm sự trìu mến của anh là tình yêu, còn động tâm với anh. Mặc dù anh không muốn đả kích cô nhưng anh cũng không muốn để cô kỳ vọng không có.
Khi anh nói thẳng là bản thân chỉ quan tâm cô vì coi cô như em gái, cô khóc, khóc bản thân bất lực, mặc dù anh thấy đau lòng nhưng cũng không biết làm sao. May mà cô cũng kiên cường hơn anh nghĩ, sau khi khóc lớn vẫn có thể tươi cười tiếp nhận sự thật, điều này làm anh cảm thấy vui mừng nhưng cũng càng yêu thương cô hơn.
Cho nên anh quyết định coi cô như một người em gái khác của mình để yêu thương, cho dù sau này cô về Mỹ cũng có thể có một cuộc sống tốt.
Viêm Ngưỡng Tu nhìn nụ cười ngọt ngào của Viêm Nguyệt Nha trong ảnh, khóe miệng cũng tự nhiên giơ lên, tâm tình của anh đã lâu rồi không tốt như vậy, đáy lòng cảm thấy có sự vui vẻ nhiều năm không xuất hiện.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy mạnh, Duật Đông Minh giống như một trận gió cuốn vào.
“Không tốt rồi! Không tốt rồi!” Duật Đông Minh bình thường rất bình tĩnh tao nhã rất ít khi thất kinh như thế, Viêm Ngưỡng Tu thu lại ý cười.
“Có chuyện gì mà lại rối lê như vậy?”
“Không thấy Tưởng Huân.” Anh đã lần tìm từng góc nhưng không hề thấy bóng dáng cô.
Sắc mặt Viêm Ngưỡng Tu trầm xuống, cô bị thương nghiêm trọng như vậy còn muốn đi đâu? Buổi tối khi trộm nhìn cô, cô đã uống thuốc ngủ say nhưng vẫn yếu như vậy, anh ở trong phòng cô đợi trời sáng mới rời đi, anh định chờ cô tỉnh lại sẽ tính toán món nợ vài ngày nay làm anh mất ngủ và suy nghĩ miên man đến nỗi đau đầu, vậy mà cô còn dám mang theo vết thương chạy loạn, nợ của cô và anh lại nhiều thêm một tầng rồi!
“Cậu đã tìm cẩn thận chưa?”
“Thật sự không thấy Tưởng Huân đâu, ngay cả quần áo trong phòng cũng thiếu vài bộ.”
“Ừ, không cần để ý đến cô ấy.” Anh có thể khẳng định là cô cố ý, ngay cả hành lý cũng chuẩn bị, sao? Cô cố ý muốn ọi người lo lắng sao?
Không cần để ý đế cô? Cho dù ông chủ lạnh lùng như thế nhưng cũng không thể không quan tâm đến sự an nguy của bạn bè, làm sao có thể nói là không cần để ý.
“Tôi lo là em ấy sẽ nghĩ quẩn trong lòng.”
“Nếu như còn nhớ rõ phải chuẩn bị hành lý thì có nghĩa là cô ấy không có việc gì.” Anh nói không lo lắng là gạt người, nhưng mà quyền uy của anh làm sao có thể để cô gái nhỏ khiêu khích một lần nữa.
“Nhưng mà em ấy….” Duật Đông Minh ấp a ấp úng, anh đã đồng ý với Tưởng Huân không nói cho ông chủ biết, nhưng nếu vì anh giấu diếm mà cô xảy ra chuyện gì, thì lương tâm cả đời anh cũng không buông xuống được.
“Không có gì nhưng mà, cậu đi ra ngoài trước đi!” Đáng chết, Ôn Tưởng Huân làm cho tâm tình của anh đang tốt lại rối tung cả lên.
Đáng chết! Nếu thật sự là cô đang đùa giỡn thì hiển nhiên cô đã làm anh lo lắng, nhưng mà đây là nhà duy nhất của cô, anh tin là cô sẽ trở về, đến lúc đó anh nhất định sẽ xử phạt cô!
Duật Đông Minh do dự không rời đi, cuối cùng anh quyết định nói sự thật: “Em ấy mang thai rồi…. cũng đã sinh non.”
“Cậu nói cái gì?” Viêm Ngưỡng Tu dường như phải dùng hết khí lực toàn thân mới có thể nặn vài chữ từ kẽ răng.
“Lần đánh nhau đó không chỉ làm em ấy bị thương, mà cái thai hơn một tháng trong bụng cũng bị mất.” Anh đã đoán là ông chủ sẽ tức giận, nhưng mà nhìn bộ dạng cả người nổi gân xanh, không thể dùng từ tức giận để hình dung.
Cô vậy mà lại mang thai, còn sinh non, càng đáng chết hơn là đến tận bây giờ anh mới biết! Anh có thể khẳng định cô chỉ có một mình anh, đứa nhỏ trong bụng cô chắc chắn là của anh, chỉ là chết tiệt, tại sao cô lại không uống thuốc tránh thai? Cô lại còn phủi mông cho xong việc?
Đây là cái tình hình gì? Muốn cho anh cảm thấy mặc kệ chuyện của anh sao? “Tình hình của cô ấy bây giờ thế nào?” Viêm Ngưỡng Tu cắn răng hỏi.
“Ngoại trừ yếu thì cũng chỉ là yếu.” Duật Đông Minh thành thật trả lời: “Phụ nữ sinh non cũng giống như phụ nữ sinh em bé, đều tổn hao nguyên khí, vả lại em ấy còn bị thương, cảm xúc của em ấy cũng luôn không tốt, mấy ngày nay đều phải dựa vào thuốc an thần mới có thể nghỉ ngơi tốt.”
“Đáng chết!” Đúng! Anh biết là cô rất yếu, lại theo xác nhận của Đông Minh thì anh cảm giác như lửa giận trong ngực sắp nổ tung ra.
Anh cũng cảm thấy kỳ quái, dưới sự chăm sóc của Đông Minh, cho dù cô bị thương thế nào thì tình hình sức khỏe cũng không thể kém nhiều ngày như vậy, mỗi lần thấy cô, cô đều đang mê man, hóa ra….. Viêm Ngưỡng Tu đánh mạnh vào cái bàn gỗ, tức giận bùng nổ đến Duật Đông Minh cũng phải thở dốc kinh ngạc.
“Thật ra Tưởng Huân không muốn tôi nói cho anh biết, tôi nghĩ là em ấy muốn che dấu giúp người đàn ông không chịu trách nhiệm kia……..”
“Không chịu trách nhiệm? Chính miệng cô ấy nói cho cậu sao?” Mẹ nó! Cái cô gái này thật sự muốn chết hay sao mà nói anh như vậy?
“Không có, là do tôi đoán, em ấy khóc suốt, tôi nghĩ là em ấy đã chịu ủy khuất rất lớn, hy vọng ông chủ sẽ không trách cứ.” Đây là lần đầu tiên anh thấy cảm xúc của cô không khống chế được, cho nên anh hy vọng sau khi tìm được Tưởng Huân, ông chủ sẽ chỉ trách tội không biết kiểm điểm và không tự trọng.
Viêm Ngưỡng Tu tức giận không nói ra lời, xảy ra cái chuyện này mà cô gái ngốc đó còn muốn Đông Minh giấu cho cô, cô tình nguyện khóc trước mặt Đông Minh cũng không nói hết khổ sở của cô với anh, hoặc là giáp mặt chỉ trích anh?
Đáng chết! Anh chưa bao giờ biết cô sẽ yếu ớt đến nỗi luôn khóc lóc nỉ non, thậm chí bi thương đến nỗi cần thuốc an thần giúp đi vào giấc ngủ, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng cô đang khóc là trong lòng anh liền cảm thấy khó chịu.
Viêm Ngưỡng Tu cầm lấy di động, nhanh chóng ấn một dãy số, gọi hết các thành viên đang làm việc ở các nơi trên thế giới khẩn cấp gọi về.
“Y Kính Nhai, tôi không muốn nghe những lời nói vô nghĩa của cậu nhiều, bỏ ngay công việc của cậu đang làm và trở về đây, bằng không tôi không cam đoan là tôi không phái người đánh bom nổ chết cậu!”
Cô gái không có đầu óc đó, tốt nhất là cầu khẩn trời đất phù hộ bản thân bình anh, anh có rất nhiều chuyện muốn hỏi cô, tốt nhất là cô đừng xảy ra chuyện gì!
“Ông chủ, tôi…..” Oa, long trời lở đất, hẳn nào Tưởng Huân nói anh không thể nói cho ông chủ biết. Nhưng phản ứng thoáng lạnh thoáng nóng của ông chủ có chút kỳ quái, nhất là khi ông chủ nghe được tin Tưởng Huân mang thai thì trong đôi mắt ngoài sự kinh ngạc còn có một đốm lửa, khiến anh suýt nữa thì nghĩ ông chủ chính là kẻ bại hoại làm Tưởng Huân mang thai.
Ông chủ và Tưởng Huân? Có khả năng sao? Tưởng Huân kích động ngăn cản anh nói cho ông chủ chuyện em ấy mang thai, bây giờ ông chủ lại nổi trận lôi đình…. Có phải là anh suy nghĩ nhiều quá không?
“Cậu còn ở trong này làm gì? Còn không mau đi tìm người?” Hai mắt Viêm Ngưỡng Tu hừng hực lửa giận.
“Vâng!”
“Ôn Tưởng Huân!” Duật Đông Minh đang định lui ra thì lại nghe được tiếng rống giận và tiếng đánh mạnh vào cái bàn. Anh không chỉ lo lắng cho an nguy của Ôn Tưởng Huân mà anh càng lo lắng cho tương lai của cô.