Bọn họ tìm thấy tên lính đánh thuê còn sót lại nằm bất động trong bụi cỏ rậm rạp.
Lưu Hiên cứ như kết từ nước mà thành hình người, cậu bốc hơi khỏi ngọn núi, ích kỷ đến mức không để lại một dấu vết nào.
“Giai Tổng, nơi này vẫn còn nhiều hang động, chúng ta tiếp tục tìm.” Đôi mắt Trần Nghiêm phản chiếu nhiều đốm lửa nhỏ, lấp lánh và huyền ảo để che đi sự mệt mỏi.
Hai ngày hai đêm Giai Thiệu Điền thức trắng, hắn liên tục đảo mắt, đôi chân không biết mỏi tiến về phía trước, mỗi một bụi cỏ nhành cây hắn đều không bỏ sót.
Người của hắn huy động đến nhiều đến mức lắp hết nửa ngọn núi. Tìm không ra, thật là vô lý.
Ngày thứ ba trời đổ cơn mưa lớn, ông trời thật sự muốn làm khó hắn.
Trần Nghiêm đứng bên cạnh che ô cho Giai Thiệu Điền, ánh mắt hắn trở nên phức tạp, một người mất hết tất cả không ngừng hy vọng.
Mỹ Ninh từ khi tỉnh lại cùng tham gia tìm kiếm, cho dù Trần Nghiêm có ngăn cản bằng cách nào cũng đều vô dụng.
Cô khóc đến nổi mắt sưng húp, lúc bị trúng đạn cô chưa từng khóc, lúc gấp hai viên đạn ấy ra cô chưa từng kêu đau nhưng hiện tại bản thân cảm thấy đau vô cùng. Hơn cả đau, Mỹ Ninh càng áy náy, áy náy với Giai Thiệu Điền, hắn tin tưởng cô như vậy mà.
Giai Thiệu Điền mặc kệ cơn mưa kêu gào ầm ĩ, sấm sét hoành hành trên đỉnh đầu, hắn lao vào khu rừng đó như không cần mạng.
“Lâm phu nhân, tình hình Giai Tổng không được khả quan cho lắm.” Trần Nghiêm xót xa nói.
Lâm Gia Nghi nhắm mắt làm ngơ, tựa như không muốn nghe lời nói vừa rồi, bà ấy đến đây từ khi nhận được tin tức ngoài việc đứng nhìn thì không làm gì được, lời nói cũng kẹt nơi cổ họng. Bà ấy mà nói nước mắt lập tức sẽ rơi.
Giai Thiệu Điền giành tình cảm đặc biệt cho người con trai ấy, Lâm Gia Nghi cũng không kém là bao nhiêu.
Bà ấy biết gia đình cậu phá sản, sợ bị thiên hạ bàn tán lấy thân dụ dỗ Giai Thiệu Điền nên mới chuyển nhượng cho cậu một ít tài sản, cho cậu một ít thể diện, đó cũng là đường lui sau này.
Bà ấy muốn cậu sớm ngày trở thành con trai của mình, như một cách bù đắp lỗi lầm khi xưa.
“Đều tại tôi, nếu như khi đó làm tốt hơn một chút đã không xảy ra chuyện này.” Giọng nói nghẹn ngào của Mỹ Ninh khiến ai nghe thấy cũng đau lòng.
Bầu trời đen kịt, giọt nước to bằng hạt đậu rơi lộp độp, từng trận sấm, tia sét ngang dọc bầu trời, ánh đèn pha trong đêm trở nên nhạt nhòa, đứng dưới chân núi đã không thể nhìn lên phía trên, tấm màn dệt nên bằng hạt mưa đã che phủ toàn khung cảnh.
Đi theo Giai Thiệu Điền là Trình Trục Tư và Dạ Vu Ngôn, ba con người sáu đôi mắt, thân thể chịu đựng cái lạnh đến từ cơn mưa như trút nước, sáng sớm đã mưa râm rỉ càng về đêm càng làm dữ tợn hơn.
Hắn ghét những tán cây to chìm ngập trong bóng tối, hắn ghét mưa đến mức cảm thấy mỗi giọt nước đều là hình phạt tra tấn, mỗi một lần nhấc bước chân đều hy vọng phía trước là cậu, hình ảnh cậu mỉm cười nhìn hắn.
Đầu óc choáng váng vì cơn đói dày xéo, không ngủ ba ngày đôi mắt đã trở nên vô hồn, Giai Thiệu Điền mất đi phương hướng, giọt nước mắt của hắn đã vô số lần hoà cùng nước mưa, không ai phát hiện ra điều đó nhưng hắn chẳng giấu nổi bản thân.
Hắn chưa từng nghĩ rằng lời cầu xin của mình sẽ được những vị thần trên cao nghe thấy nhưng lúc này đây, hắn đã khẩn cầu cả ngàn lần, cầu mong cậu quay về.
Bóng lưng đó mang theo ánh sáng, nụ cười rạng rỡ trên môi đem đến bao ấm áp, hắn không thể thấy nữa rồi, mọi thứ đều tràn ngập trong bóng tối, mất đi cậu xung quanh hắn cũng trở nên lạnh lẽo.
Cái lạnh của cơn mưa có là gì đâu chứ? Mọi thứ trở về như lúc ban đầu mới đáng sợ.
Cậu phá vỡ quy luật, đảo lộn trật tự rồi cứ thế nhẫn tâm bỏ đi, đúng là một tên vô lương tâm.
Hắn cần cậu như thế mà.
Cơn mưa dừng vào lúc nữa đêm cũng là lúc hắn ngã xuống, ý thức chìm vào một mảng tối đen, trong lúc mơ màng hắn ước gì bản thân không cần tỉnh lại nữa. Sự thật rành rành trước mắt, hắn giả vờ không tin, được bao lâu?
“Cầm giúp anh.” Trình Trục Tư đưa đèn pin qua cho Dạ Vu Ngôn, bản thân cõng Giai Thiệu Điền trên vai.
Ánh mắt Dạ Vu Ngôn thể hiện sự ngoan cố, hắn ta nói: “Tôi không muốn bỏ cuộc.”
“Đưa Giai Tổng xuống trước, chúng ta tiếp tục.” Ánh mắt cậu ta kiên định tiếp tục nói “Tìm thay phần của Giai Tổng.”
Dạ Vu Ngôn hài lòng gật đầu, hắn ta soi đèn cho Trình Trục Tư, sau khi xuống núi tiếp tục quay trở lên, bộ đồ trên người bọn họ thấm đẫm nước rồi lại khô ran khi mặt trời lên đỉnh đầu.
Ngọn núi này chưa chỗ nào là chưa tìm, ngọn cỏ bị đám người thô bạo dẫm lên, nát tươm. Động vật nhỏ trên núi sợ hãi trốn tránh ánh đèn, mọi thứ bị càn quét chỉ vì một người, nhưng rồi chuỗi ngày ám ảnh đó đã dừng lại.