Không làm nữ phụ bạch liên hoa

 
Chương 58
 
Hề Thời thoát khỏi siêu thoại, bắt đầu cảm thấy đuổi việc Giang Hành Triệt là một quyết định thông minh, dù sao là một người chủ, không có ai muốn nhìn thấy tình thế của cấp dưới cao hơn mình.
 
Cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định bởi vì giữ fans, đăng một bức hình tự sướng.
 
Trong điện thoại không có hình có sẵn nào phù hợp, Hề Thời giơ điện thoại lên, mở camera trước, giơ hai ngón tay trước màn hình.
 
Diệp Sâm bên cạnh đang bận rộn đối chiếu lịch trình, ipad đột nhiên lại nhận được nhắc nhở weibo, hiển thị Hề Thời vừa mới đăng weibo.
 
Anh nghi ngờ nhìn Hề Thời đang ngồi bên cạnh mình một cái, sau đó ấn vào, nhìn thấy một bức ảnh tự sướng mới.
 
Bức ảnh rõ ràng là vừa mới chụp trong xe, nhưng thật sự không che được nhan sắc, người xem không nhịn được mà lưu ảnh.
 
Diệp Sâm nhìn weibo ảnh selfie của Hề Thời, đột nhiên có một cảm giác vui vẻ yên tâm kiểu trẻ nhỏ dễ dạy cuối cùng cũng hiểu biết rồi, vừa lòng gật đầu: "Này mới đúng chứ, đăng nhiều ảnh selfie hơn."
 
Hề Thời gật gật đầu, "Ừm" một tiếng.
 
Diệp Sâm buông công việc trong tay xuống, tựa như nhớ ra cái gì: "Đúng rồi, tổng giám đốc Giang bảo anh nói với em, hai ngày nữa anh ta phải đi công tác, nhưng mà sẽ trở về nhanh thôi." Theo như anh biết thì Giang Hành Triệt vẫn nằm trong danh sách đen của Hề Thời chưa ra, cho nên bây giờ chỉ có thể nhờ anh ta làm người chuyển lời thôi.
 
Hề Thời nghe xong lời của Diệp Sâm, cảm giác có chút không tự nhiên, lẩm bẩm: "Anh ta đi công tác thì liên quan gì đến em chứ, nói với em làm gì."
 
Diệp Sâm nhún vai, muốn cười lại nhịn: "Anh chỉ chuyển lời giúp thôi."
 
Hề Thời mím mím môi, lướt Wechat, vào phần lời mời kết bạn.
 
Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng ấn vào nút chấp nhận.
 
Hề Thời : 【Có chuyện gì thì trực tiếp nói với tôi, đừng có nhờ người khác chuyển lời.】
 
Rất nhanh, người bên kia trả lời: 【Được.】
 
Tin nhắn của anh trực tiếp đến: 【Tối nay có thể cùng ăn cơm không?】
 
Hề Thời nhìn tin nhắn, rơi vào trầm tư.
 
....
 
7h tối, trong một quán lẩu trong bình luận được thực khách đến khen là mùi vị chính tông.
 
Phòng bao không giống đại sảnh huyên náo, rất yên tĩnh, có thể nghe thấy âm thanh lẩu sôi sùng sục, cùng với hương vị dầu thịt bò, không khí vô cùng mê người.
 
Hề Thời tự mình nhúng lòng bò, Giang Hành Triệt gắp một miếng lòng bò đã nhúng xong vào bát cô.
 
Hề Thời nhìn anh một cái, không nói gì, tiếp tục ăn.
 
Nghe nói ông chủ quán này là người Xuyên Du*, cho nên cửa hàng cũng là mùi Xuyên Du chính tông, hương vị thơm ngon, cũng vô cùng cay.
 
*Xuyên Du(川渝) là chỉ Tứ Xuyên-Trùng Khánh.
 
Hề Thời bị cay đến mũi đổ mồ hôi, vừa mới ăn xong miếng lòng bò vừa nãy, trong bát lại có thêm nấm.
 
Hề Thời lại nữa liếc nhìn Giang Hành Triệt một cái, nhìn thấy cái bát trước mặt anh từ lúc vào vẫn luôn không động đến.
 
Chỗ ăn là cô chọn, chọn rất tùy tiện, bởi vì cô biết Giang Hành Triệt không ăn cay, cho nên mới đến ăn lẩu.
 
Bọn họ chưa từng cùng nhau ăn lẩu, lúc trước, luôn là cô chiều theo khẩu vị của anh.
 
Hề Thời vốn cho rằng cả quá trình mình chắc chắn đều là cảm giác vui sướng vì báo được thù, chỉ là không nghĩ rằng khi thật sự ngồi xuống, bạn ăn người đối diện nhìn, tình cảnh kỳ lạ, vui sướng không hề có, tâm tình hoài nghi bản thân làm như vậy rốt cuộc có cần thiết không lại có rất nhiều.
 
Giang Hành Triệt không ăn cũng không rảnh rỗi, bận gắp đồ ăn vào bát Hề Thời.
 
Khi Hề Thời thất thần, vừa cúi đầu, phát hiện bát của mình đã đầy các loại đồ ăn đã được nhúng.
 
Hề Thời không nhịn được chau mày: "Giang Hành Triệt, anh đang cho heo ăn hả?"
 
Giang Hành Triệt: "Hửm?"
 
Hề Thời bất ngờ phản ứng lại: "Ờmm, tôi cũng không có ý nói mình là heo, ý của tôi là nhiều như vậy tôi ăn không hết."
 
"Anh không cần gắp cho tôi, tôi muốn ăn gì tôi tự gắp."
 
Thế là Giang Hành Triệt buông đũa xuống: "Vậy được."
 
May mà mùi vị lẩu không tồi, Hề Thời quyết định lơ đi ánh mắt trên đỉnh đầu, tiếp tục ăn của mình.
 
Giang Hành Triệt cười cười.
 
Ăn lẩu xong, Giang Hành Triệt đưa Hề Thời về nhà.
 
Chỗ này cách nhà Hề Thời không xa, cho nên Hề Thời chọn đi bộ về, coi như tiêu thực.
 
Buổi tối cô buông thả bản thân ăn lẩu đã là rất tội ác rồi, nhất định phải vận động một chút.
 
Có kinh nghiệm hai lần trước, lần này trước khi cô đi đã điều tra xung quanh cẩn thận vô cùng, xác định không có paparazzi mới đi.
 
Đường về nhà không phải là đường ở trung tâm thương mại, cho nên người trên đường không nhiều, thỉnh thoảng có một đôi tình nhân đi qua, đều là tay nắm tay thân mật nói cười.
 
Hề Thời kéo cao cổ áo chắn trước cằm, sau đó hai tay đút túi áo, nhìn bóng hai người dưới đèn đường kéo dài kéo dài từng chút.
 
Hề Thời cảm giác bản thân mình ăn hơi no, lại nhớ đến Giang Hành Triệt ngay cả một đũa cũng không động, hỏi anh: "Anh không đói sao?"
 
Giang Hành Triệt: "Vẫn bình thường."
 
Hề Thời im lặng hai giây, sau đó nói: "Tôi biết anh không ăn cay, cho nên tôi cố ý nói muốn đến cửa hàng lẩu này."
 
Giọng điệu của Giang Hành Triệt có phần lười biếng ung dung: "Anh biết."
 
Hề Thời nhất thời đột nhiên không biết nên trả lời thế nào mới được, tâm tình phức tạp không rõ.
 
Hai người im lặng đi một đoạn đường, khi đến một ngã rẽ, Hề Thời đột nhiên hỏi: "Anh thật sự thích tôi sao?"
 
Đúng lúc này, trên đường có một chiếc xe đua mô tơ ầm ầm đi ngang qua, không biết là tên phú đại nhị nào nhân lúc nửa đêm đi đua xe.
 
Lời này Hề Thời vừa nói ra lập tức cảm thấy hối hận, vừa hay, chiếc xe đua chạy qua, cô bắt đầu hy vọng tiếng xe lúc nãy quá lớn, Giang Hành Triệt không nghe thấy lời của cô.
 
Sau đó cô nghe thấy Giang Hành Triệt trong đêm khuya bình tĩnh mở lời: "Anh rất thích em."
 
Bước chân Hề Thời hơi ngừng lại, dường như không biết nên nói cái gì.
 
Giang Hành Triệt cũng đợi cô một chút, sau đó vừa đi cùng vô vừa nói: "Rất xin lỗi bây giờ mới nói với em câu này, anh biết anh nên nói sớm hơn, như vậy bây giờ chúng ta cũng sẽ không như thế này."
 
"Anh không phải vì em mới từ hôn, em biết, anh không quá thích nhà họ Trần, đoạn thời gian đó người lớn ép quá, cho nên anh mới một mình ra quyết định đó."
 
"Anh suy nghĩ rất nhiều, nhưng lại không nghĩ đến cảm giác của em."
 
Hề Thời cắn chặt môi.
 
Giang Hàng Triệt: "Hoặc có thể nói, anh biết em sẽ có cảm giác thế nào, nhưng lúc đó anh rất tự phụ, cho rằng em sẽ như lúc trước, sẽ mãi mãi đứng tại chỗ chờ anh, em sẽ đợi anh xử lý chuyện nhà họ Trần xong, em lại tiếp tục ở bên cạnh anh."
 
Anh nhắm mắt lại: "Đến khi anh mất đi em."
 
Hề Thời im lặng không lên tiếng, chỉ có tiếng bước chân đạp lên lá khô.
 
Giang Hành Triệt: "Anh cũng đã từng ép bản thân quên đi em, nói với mình rằng không có em cũng không sao, anh đã thử rất nhiều lần, cuối cùng phát hiện ra rằng đối với anh, đây là một chuyện không thể."
 
"Anh thấy em cười với người khác, sẽ tức giận, ghen tị, anh chưa từng có giây phút nào đau buồn đến vậy, nhưng lại phát hiện mình vốn không thể làm gì."
 
Anh cười tự giễu một tiếng: “Lúc đó anh đột nhiên phát hiện, hóa ra em mới là người có thể không có anh, nhưng anh lại không thể không có em.”
 
"Xin lỗi." Anh nói.
 
Hề Thời hơi rũ mắt.
 
Hai người đi không tính nhanh, bất tri bất giác đã đến dưới lầu nhà Hề Thời.
 
Hề Thời: "Tôi lên trước đây."
 
Giang Hành Triệt: "Ngủ ngon."
 
Hề Thời quay người rời đi, Giang Hành Triệt đứng dưới lầu, ngẩng đầu, đếm tầng, sau đó đợi phòng cô sáng đèn.
 
Cho đến khi anh nghe trước mặt có tiếng bước chân.
 
Giang Hành Triệt cúi đầu, kinh ngạc nhìn thấy Hề Thời không biết lúc nào đã quay lại, lại đứng trước mặt anh.
 
Hề Thời không nói chuyện.
 
Giang Hành Triệt bước từng bước đến, khẽ giang rộng vòng tay, sau đó từ từ, từng chút một, ôm người vào trong lòng.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui