Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu


Ta động môi, không biết nên nói gì. Trong lúc vô tình nhìn thấy vết thương nơi cánh tay hắn bị đâm, trong lòng căng thẳng, liền lấy khăn tay ra, run rẩy đưa tới, vụng về mà đem cánh tay hắn băng bó lại. Hắn nhìn ta không chớp mắt, dường như không cảm giác được đau đớn dù chỉ một chút. Tay vẫn run, thắt đi thắt lại trên khăn nhiều vòng, nhưng vẫn không thắt nổi. Tim đau, ta bỗng cười nhẹ lên, tự nhủ nói:
“Thật khờ, nếu làm nhi tử mà trong lòng bọn hắn thích nhìu năm như vậy, vì sao không tiếp tục làm. Vì sao còn cố tình muốn. . . . . . huhu——”
Nói tới một nửa, lại không nhịn được mà khóc lên. Hắn yên lặng phất nhẹ tay của ta ra, cúi đầu, há mồm cắn một góc khăn, gắng gượng thắt một nút kết. Nhìn ta với vẻ thâm thúy, nhưng chỉ cười nói:
“Loan Phi, nàng hiểu rõ ta mà.”
Trong con ngươi của hắn, mơ hồ, tất cả đều là ánh sáng. Lỗ mũi ê ẩm, ta áy náy nhìn hắn. Hắn nào biết, hắn tín nhiệm ta, nhưng thật ra thì ta chưa từng tín nhiệm ta như hắn. Thật ra, ta cũng không hiểu rõ hắn cho lắm. Với hắn, ta có ý nghĩ dễ tin. Đưa tay lên đẩy hắn ra, trong mắt hắn nổi lên vẻ kinh ngạc, vội la lên:
“Loan Phi. . . . . .”
Ta lắc đầu:
“Khoan đã, ta bây giờ đã là phi tử Hoàng thượng. . . . . .”

“Nàng không phải!”
Hắn lạnh lùng quát, chặt đứt lời ta nói, khẩn trương ôm ta vào lòng:
“Ta sẽ không cho phép hắn chạm vào nàng, vĩnh viễn sẽ không! Ta muốn dẫn nàng đi, hiện tại liền dẫn nàng đi. Ta sẽ không để nàng ở lại trong cung, sẽ không để nàng làm nữ nhân của hắn!”
Hắn hận Hoàng thượng, ta biết. Chẳng qua là. . . . . . Than nhẹ một tiếng:
“Dẫn ta đi, vậy ngươi nghĩ tới hậu quả chưa? Mẫu hậu của ngươi thì sao? Ngươi sẽ làm thế nào? Đất trong thiên hạ đều là của hắn, chúng ta sau này phải làm sao?”
Nước mắt trượt ra khỏi khóe mắt, hương vị ấm áp, nhưng lại lộ ra cảm giác lạnh lẽo sâu sắc, nghẹn ngào mở miệng:
“Ngươi không thể cùng ta sinh sống giống như Lục ca.”
Chạy trốn, là nổi đau khắc cốt ghi tâm nhất. Ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày này, Quân Ngạn sẽ vì ta mà trả giá đến mức này. Ta thật sự, thẹn cho hắn.

“Nàng không cần phải nói nữa, dù không thể cùng nàng ở chung một chỗ, ta cũng sẽ không cho phép nàng nương thân nơi hắn, tuyệt đối không!”
Hắn cắn răng nói, từng câu từng chữ kinh động đến tâm can. Ta sợ ngây người, như vậy Quân Ngạn. . . . . . Hắn không phải thề sống chết cũng cùng nhau sao? Lại như thế nào sẽ nói ra như vậy? Không biết sao, trong lòng luôn có một loại cảm giác xấu, vội vã nói:
“Có phải hay không. . . . . . Đã xảy ra chuyện gì?”
Hắn vẫn ôm ta như cũ, thở dài một tiếng:
“Đúng vậy, xảy ra rất nhiều chuyện. Nàng còn sống, lại để cho ta gặp nàng. . . . . .”
Ta cuối cùng cũng cảm thấy trên người của hắn đột nhiên xuất hiện một loại thương cảm, loại cảm giác đó làm cho lòng ta sợ hãi. Ngước mắt nhìn hắn, ta cố ý nói:
“Thương thế của ngươi như thế nào?”
Mất máu, sắc mặt của hắn rất tái nhợt, chẳng qua là tinh thần vẫn còn tốt. Đáy mắt thâm thúy của hắn xuất hiện tia sáng, cúi đầu nhìn ta, chợt cúi người, dịu dàng hôn ta. Ta thất kinh, theo bản năng giơ tay lên dùng sức đẩy hắn ra. Thân thể hắn đụng vào mặt sau núi giả, ôm ngực kêu lên một tiếng đau đớn.
“Biểu ca. . . . . .”
Ta mới phát giác bản thân lỡ tay, hắn bị thương đấy, ta lại còn dùng sức đẩy hắn như vậy. Muốn đi qua dìu hắn, chợt tiếng ồn ào huyên náo từ đằng xa truyền đến, sau đó là tiếng bước chân nhốn nha nhốn nháo. Rất nhiều, có rất nhiều người, ánh sáng ngọn đèn chiếu tới khe hở nơi núi giả, làm ta theo bản năng đưa tay đi ngăn cản. Quân Ngạn biến sắc, vội vã quay đầu nhìn lại. Lòng ta lại tiếp tục chấn động, chuyện tối nay, Hoàng thượng đã biết sao? Nếu không, Hoàng cung đêm khuya tĩnh lặng như thế, làm nào lại náo nhiệt lên như vậy. . . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận