Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu


Đến khi ta trở lại Ngự Hòa Cung, xa xa nhìn thấy Hoàng hậu vẫn cao ngạo như cũ đứng ở ngoài điện. Gió thổi lên áo phượng của nàng, cũng giống như là dấy lên một cỗ mùi máu tanh. Ta cất bước đi qua, đột nhiên nghe ai đó quát to một tiếng:
“Nhã Phi nương nương!”
Kinh ngạc hoàn hồn, hướng về phía phát ra giọng nói, thấy Tần mama với vẻ mặt lo sợ đang chạy về phía ta. Ta chuẩn bị đi về phía nàng, lại thấy phía sau nàng xuất hiện hai thị vệ, trong đó có một người rút đao rất nhanh, chỉ trong thời gian nháy mắt, lưỡi đao sắc bén đã chém xuống trên lưng Tần mama.
Nàng thét lên một tiếng rất thảm, nhưng vẫn nhìn ta như trước, con ngươi căng lớn như muốn lòi ra, sau đó quơ quơ, ngã xuống trước mặt ta. Ta sợ ngây người, run rẩy che miệng, thật sợ chính mình nếu như sơ sẩy một cái liền ngã nhào trên đất. Sau lưng vang lên tiếng bước chân, ta biết đó là Hoàng hậu.
Tim dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, Hoàng hậu nàng lại có thể giết người một cách trắng trợn như vậy! Ta bi phẫn quay đầu lại, chống lại ánh mắt của nàng, nàng lại cười, trầm giọng nói:

“Bên ngoài tẩm cung của Hoàng thượng, sao có thể để cho bà ta hô to gọi nhỏ? Quấy rầy Hoàng thượng dưỡng bệnh, bà ta chết không có gì đáng tiếc!”
“Nhã. . . . . . Nhã Phi nương nương. . . . . .”
Lời nói đứt quãng của Tần mama truyền vào trong tai của ta, ta hốt hoảng ngoái đầu nhìn lại, bà ta nói một cách khó khăn:
“Vương gia hắn. . . . . . Hắn còn không biết. . . . . .”
Lời còn chưa dứt, đầu của nàng nghiêng một cái, đứt hơi bỏ mình. Ta hiểu, bà ta là muốn mật báo cho Quân Lâm. Thử hỏi Hoàng hậu, làm sao có thể để người như vậy còn sống? Tùy tiện bịa một cái cớ, cũng có thể làm cho bà ta chết không có chỗ chôn.

“Mang xuống.”
Hoàng hậu lạnh lùng nói. Thị vệ gật đầu, một người kéo, nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Trên đất còn có dòng máu chảy xuôi, sềnh sệch, mùi vị xen lẫn trong trong không khí xông thẳng vào lỗ mũi. Trong dạ dày một hồi cuồn cuộn, ta nhịn không được ngồi xổm người xuống nôn mửa liên tục. Khạc khạc, đột nhiên khóc. Ta rốt cuộc là đang sống ở dạng địa phương nào?
“Loan Phi.”
Nàng nhỏ giọng kêu ta:
“Ngươi thấy đó, nên biết mình phải làm thế nào. Ngươi chỉ cần thức thời, Bổn cung sẽ không làm khó ngươi.”
Nàng hừ khẽ một tiếng, rồi bỏ đi. Trái tim rất đau, đau đến nổi ta không thể nói ra một câu. Sinh mạng ngay trước mặt quyền lực thì ra cũng có thể trở nên ti tiện như vậy. Cố gắng hít thở, chợt nghe thấy vô số tiếng gào khóc từ Ngự Hòa Cung truyền tới, không khỏi giật mình chấn động, ngước mắt nhìn lại. . . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận