Mang theo Thanh Tư đi Vân Hiên Các, nói thật, trong lòng vẫn là khẩn trương. Khinh Ca sợ Vân Lan lại đối với ta hung dữ, dám theo ta cùng đi, ta liền ngăn cản. Ta cùng với Vân Lan, là thời điểm muốn hảo hảo hoàn toàn để nói chuyện.
Để cho Thanh Tư đứng ở ngoài cửa chờ, ta một mình đẩy cửa phòng bước vào. Vân Lan nâng mâu nhìn đến, đáy mắc như trước là sắc thái kiệt ngạo. Cúi đầu nhẹ hớp một ngụm trà, âm thanh lạnh lùng nói: “Mấy ngày nay đổi tính? Cư nhiên không cùng nha đầu kia không quy củ ở chung một chỗ, lại lãng vãng tới chỗ ta.” Ta biết, ta cùng với Khinh Ca thân cận, nàng cảm thấy không thoải mái. Chính là, ta cũng muốn cùng nàng thân cận, nhưng nàng cứ khăng khăng đối với ta…
Haizz—— “Nhị tỷ.” Ta nhẹ giọng gọi nàng. Nàng hừ nhẹ một tiếng, không nhìn ta, chỉ lo uống trà, cũng không bảo ta ngồi. Ta hít một hơi thật sâu, nói: “Đều là tỷ muội nhà mình, có thể có cái gì thâm cừu đại hận đâu?” Nghe vậy, nàng cầm chén trà tay khẽ run, rốt cuộc ngẩng đầu, mâu trung hiện lên một tia cười, lẩm bẩm: “Không có hận. . . . . .”
Ta gật đầu, muốn đưa tay, nhưng cuối cùng lại nhịn được. Sợ nàng không thích. Giang Nam đã nói, không thể nóng vội. Ta cùng với Vân Lan căng thẳng đã nhiều năm, không phải một sớm một chiều có thể cởi bỏ khúc mắc. Hắn còn nói, chỉ cần Vân Lan bằng lòng gặp ta, sự tình sẽ có chuyển biến.
Có lẽ, là ta thật không thể giải thích với Vân Lan. Vân Lan đột nhiên mở miệng:”Hôm đó, vị công tử kia, là người trong lòng của ngươi?” Hôm đó? Ta giật mình nhìn nàng, nguyên lai, nàng đã thấy. . . . . . Nàng khẽ cười một tiếng: “Ngươi không sợ Thất hoàng tử biết, sẽ làm thịt hắn?” Trong giọng nói của nàng, hơi hơi xen lẫn khinh thường cùng hưng phấn. Lòng của ta chợt treo lên, vội hỏi: “Nhị tỷ, không được!” Nàng lạnh lùng nhìn ta liếc mắt một cái, ta bỗng nhiên nghĩ thông suốt. Nếu nàng thật sự muốn cho Quân Ngạn biết, chỉ sợ sớm đã nói ra. Cần gì phải chờ tới bây giờ? Chính là, đột nhiên cùng ta nhắc tới Giang Nam, không biết nàng lại có ý gì. “Đúng là, đã yêu sao?” Lời của nàng, như là đang hỏi ta, hoặc như là đang hỏi chính nàng. Ta lăng một lát, cuối cùng gật đầu: “Nhị tỷ, ta đã sớm nói, ta sẽ không gả cho biểu ca.” Chính là khi đó nàng, vẫn không tin. Nàng vẫn nghĩ, ta cũng là loại thấy người sang bắt quàng làm họ.
Vân Lan trầm mặc hồi lâu, mới mở miệng: “Để cho ta gặp hắn, như thế nào?” Cảm thấy bỗng nhiên vui vẻ, Giang Nam nói, nếu có thể nhìn thấy Vân Lan, hắn liền tin tưởng có thể giúp ta thuyết phục nàng. Hiện tại, nàng cư nhiên chủ động nói muốn gặp Giang Nam, ta lại có thể nào mất hứng? Gọi Thanh Tư vào, muốn nàng đi thành Tây Giang phủ tìm Giang Nam hẹn ra ngoài gặp mặt. Thanh Tư cũng là cười rồi lui xuống. Quay đầu, hướng Vân Lan nhìn thoáng qua, nàng như trước mặt không chút thay đổi nhìn ta, đột nhiên, nhẹ nhàng cười.
Bất quá nửa canh giờ sau, Thanh Tư trở lại, nàng nói hiện giờ Giang Nam có chút việc, xong việc liền cùng chúng ta gặp ở Bồng Lai tửu lâu ở Kinh thành gặp mặt. Mà giờ phút này, Thư Nghiên đã ở bên ngoài chờ chúng ta. Bởi vì sự tình lần trước, ta vẫn còn có chút sợ hãi, liền bảo Thanh Tư đi gặp Phượng Lê Mạch. Phượng Lê Mạch truyền lời cho Thanh Tư nói ta yên tâm mà ra ngoài, hắn sẽ phái người âm thầm bảo hộ chúng ta. Đi qua khỏi mấy người ở Vân Hiên Các, ba người lặng lẽ đi tới cửa hông, thành thạo đi ra ngoài. Vân Lan thở phào nhẹ nhõm, sự thoải mái trên mặt của nàng, ta chưa bao giờ thấy qua.
“Nhị tỷ.” Ta nhịn không được gọi nàng. Nàng phá lệ không có cùng ta tranh cãi, chỉ đạm thanh nói: “Ta cho tới bây giờ, chưa từng đi ra ngoài như vậy. Mỗi lần ra ngoài, hộ vệ đi theo đều khiến ta không thở nổi.” Ta nhân cơ hội tiếp lời: “Đó là bởi vì cha quan tâm ngươi a, cho nên mới phái người lúc nào cũng bảo hộ an toàn của ngươi.”
“Thật không?” Ngữ khí của nàng có chút không hờn giận, nhìn ta liếc mắt một cái nói: “Còn ngươi thì sao?” Ngữ tất, cũng không chờ ta trả lời, liền thẳng hướng phía trước mà đi.