Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu


Nguy rồi! Nhất định là mới vừa rồi, bị tách ra. Thanh Tư cố hết sức giúp ta xuyên qua đám người, tìm một chỗ trên bậc thang để cho ta ngồi xuống, liền xoay người trở lại tìm Vân Lan.Ta gấp đến độ nước mắt đều thi đua tuôn ra, Vân Lan không thấy, sao có thể tốt đây?
“Loan Phi.” Bỗng nhiên nghe được thanh âm Giang Nam của mình từ phía sau truyền đến, ta quay đầu, thấy con ngươi hắn căng thẳng, vội vã chạy tới, đỡ ta nói: “Làm sao vậy, sắc mặt của ngươi khó coi như thế?”
“Ta không sao.” Bắt lấy tay hắn, run giọng nói: “Nhị tỷ của ta không thấy! Mau, mau giúp ta tìm nàng. . . . . .”
*** Vân Lan không thấy. Đợi cho người xiếc ảo thuật dọn quán, người vây xem thối lui, vẫn không có nhìn thấy thân ảnh Vân Lan. Ta thật thật là nôn nóng, cho dù là mới vừa rồi bị dòng người tách ra, giờ cũng nên trở lại a.
“Nhị tỷ! Nhị tỷ!” Ta một lần một lần kêu, lại như trước không có nghe chút gì về thanh âm của nàng. Thanh Tư cùng Thư Nghiên đi theo dọc con đường tìm kiếm, cũng không tìm được. Giang Nam đỡ ta, ven đường cứ một nhà điếm một nhà điếm tìm, cũng không có kết quả. Ta gấp đến độ thẳng khóc, vốn là một ngày cả người cao hứng a, như thế nào nghĩ tới sẽ có chuyện xảy ra như vậy.
Chợt, lại nghĩ tới Phượng Lê Mạch bố trí người bí mật bảo hộ chúng ta, có lẽ, Vân Lan đã được bọn họ mang về? Nghĩ như vậy, lại chẳng quan tâm điều gi khác, cùng Thanh Tư vội vàng trở về Phượng phủ. Thẳng hướng tiến Vân Hiên Các, bọn nha đầu đều lắc đầu nói không có thấy Vân Lan. Ta vội gấp đi tìm Phượng Lê Mạch, hắn thấy ta, có chút kinh ngạc nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Ta nghĩ, sắc mặt ta lúc này, nhất định rất khó coi. Nhưng là ta bình tĩnh không được, bắt lấy tay hắn, vội la lên: “Lục ca, nhị tỷ nàng đã trở lại sao?”
Hắn nhíu mày: “Nàng không phải cùng ngươi đi ra ngoài sao?” Tâm liền chìm xuống, đối với hắn vẫn là ôm một tia hi vọng mở miệng: “Ngươi phái người tới bảo hộ chúng ta, không đem nàng mang về sao?” Phượng Lê Mạch rốt cuộc hiểu sự tình xảy ra, thật trầm trọng, đứng lên, cất giọng nói: “Người đâu! Hôm nay là ai đi ra ngoài bảo hộ nhị tiểu thư cùng Bát tiểu thư!” Lời của hắn, tức giận mười phần, mà lòng, lập tức trầm xuống. Theo như Phượng Lê Mạch nói, liền cho ta biết, Vân Lan là thật không thấy. Phượng phủ phái một đại nhân lực đi ra ngoài tìm, nhưng là, thời gian từng phút từng giây đi qua, không ai trở về nói tìm được rồi.
Ta ngơ ngác ngồi ở trong phòng, Thanh Tư ở một bên an ủi ta, chính là, nói cái gì ta đều nghe không vào. Phượng Hổ sáng sớm liền vào cung, thẳng đến chạng vạng mới trở về. Đến tận đây, Vân Lan mất tích đã muốn gần một ngày. Phượng phủ mọi người, đều ở tiền thính lo lắng chờ đợi. Phượng Hổ hồi phủ, nghe nói Vân Lan mất tích , giận tím mặt, đem cái chén cầm trong tay hung hăng nện xuống đất, lạnh lùng nói: “Đang êm đẹp, Vân Lan làm sao có thể mất tích!” “Lão gia. . . . . .”
Nương vốn là muốn đi dìu tay hắn thoáng chốc rụt trở về, nàng bị dọa. Ta cũng sợ tới mức không nhẹ, ta chưa bao giờ thấy qua Phượng Hổ tức giận như thế, chưa bao giờ thấy qua. Lục phu nhân cố tình không sợ chết nói: “Ai nha lão gia, tức giận làm cái gì? Cẩn thận đả thương thân thể chính mình, có lẽ nha, Vân Lan đi ra ngoài chơi, lập tức sẽ trở lại.” “Hỗn trướng, ngươi câm miệng cho ta!” Phượng Hổ một phen đẩy nàng ra, hướng Phượng Lê Mạch cả giận nói: “Còn không tăng số nhân thủ đi ra ngoài tìm!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui