Trở về phủ, gặp Thanh Tư duỗi thẳng cổ chờ ở cửa, ta mới nhớ tới sự việc kia.
Ta vội vàng nâng váy lên hỏi: “Hắn đến đây sao?”
Thanh tư sửng sốt, dường như bừng tỉnh hiểu ra, cũng là lắc đầu. Ta có chút thất vọng, cùng nàng đi vào phủ. Liền lập tức đi tới Đào Vận Hiên của Khinh Ca. Chưa kịp bước vào, liền nghe thấy tiếng khóc bi thương. Thanh Tư vẻ mặt nghi hoặc, ta lại chỉ có thể thở dài. Xa hơn bên trong, gặp bọn nha hoàn người người cúi đầu đứng ở ngoài phòng ngủ, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Ta bảo các nàng không cần hành lễ, cho Thanh tư lui ra, một mình mở cửa phòng.
“Cút ra ngoài.” Khinh Ca hô to một tiếng, tiếp theo là tách trà hướng ta bay tới, ta ôm ngực một tiếng sợ hãi, mới chịu dịch chuyển, nhưng là kiên quyết dừng lại, cắn răng không né tránh. Tách trà nện ở trên người của ta, lại rớt xuống, “Ba” một tiếng biến thành mảnh nhỏ. May mắn trong tách không có nước, bất quá là ta bị nện trúng nên đau. Khinh Ca dùng sức quay đầu, ánh mắt nhìn thấy ta nhất thời kinh ngạc. Muốn lại đỡ ta, cũng là nhịn xuống. Cắn môi đứng dậy, đi qua ngồi ở trên giường. Cũng không phát ra tiếng khóc, chính là yên lặng lau lệ. Ta biết nha đầu này lương thiện, nhất định là hối hận vừa rồi ném tách trà, chính là nàng vẫn như trước sinh khí, không muốn tiếp chuyện với ta.
“Khinh Ca.” Ta gọi nàng. Nàng không để ý tới, nước mắt rơi trên gấm vóc thượng hạng, giống như hoa Đào thật đẹp.
“Khinh Ca.” Ta giữ chặt tay nàng, nhưng nàng lại rút ra.
Ta tha một tiếng, lại ngồi gần nàng: “Tức giận?” Nàng vẫn như trước không nói lời nào. Ta không trách nàng, dù là ai cũng đều tức giận. Chính mình vất vả làm quà tặng, lại bị người khác giành lấy công sức.
Suy nghĩ một hồi mới mở miệng nói: “Tỷ xin lỗi muội, không phải cố ý muốn gạt muội. Thật sự túi hương tỷ không giao tận tay cho hắn, chỉ là tỷ thật sự không biết, lúc cô đưa cho hắn lại nói như vậy. Khinh Ca, Bát tỷ tỷ không phải cố ý. Không tức giận nữa được không?” Nàng không lên tiếng trả lời, nước mắt càng tuôn mãnh liệt. Ta sợ tới mức không biết làm sao, ta với Vân Lan đều quan hệ không tốt. Ở Phượng phủ này, duy nhất thân mật cùng Khinh Ca. Không nghĩ ngay cả nàng cũng muốn xa lạ với ta.
“Đừng khóc nữa, là tỷ không tốt, thực xin lỗi.” Cầm khăn vì nàng lau chùi nước mắt nơi gò má. Lúc này, nàng không có né tránh, mắt khước từ, nhưng trong nháy mắt lại xoay người nhào vào lòng ta, khóc nấc lên: “Bát tỷ tỷ, muội là đang tự trách bản thân mình, muội thật sự rất tức giận a!”
“Khinh Ca……”
“Cho dù Hoàng Hậu nói như vậy, biểu ca trí tuệ như thế sao lại không biết? Kì thực hắn không muốn thừa nhận, cho nên mới nói những lời như vậy với Khinh Ca. Hôm nay muội mới biết, thì ra biểu ca chung tình vớ Bát tỷ tỷ, chưa bao giờ đối với muội có nửa phần tình cảm nam nữ. Muội chỉ tức giận vì sao không thể thắng ánh mắt của hắn, vì sao không thể trở thành nữ nhân hắn yêu quý, ô——“ Nàng vừa nói vừa khóc, thật là thương tâm. Mà một khắc này, ta hết sức kinh ngạc. Nguyên lai Quân Ngạn cũng biết, hắn cũng biết! Khó trách, lúc ta nói túi hương là do Khinh Ca đưa, hắn lại tức giận. Hắn chính là không nghĩ ta nói toạc, hy vọng ta như thế. Chính là, ta cố tình không biết tốt xấu như vậy…..Ta sao có thể quên, Khinh Ca mới thích hoa sen, cho nên mới muốn thêu trên túi hương gữi gắm tình yêu cho nam nhân mình yêu. Mà ta, cho tới bây giờ chỉ yêu thích bồ công anh, thích nó bay lên không trung, thật là đẹp.
Vỗ nhẹ lưng của nàng, ta an ủi nói: “Khinh Ca ngoan, đừng khóc. Thế gian luôn luôn có một nam tử sẽ nâng niu ngươi trong lòng bàn tay, đau lòng làm gì.” Khi nói những lời này, bỗng nhiên ta lại nhớ tới GiangNamcông tử. Dường như ở trên người hắn, có nhiều điều tốt đẹp với ta. Ta cũng biết điều này thật điên cuồng, chỉ là cuối cùng nhịn không được lại nhớ.
Khinh Ca bỗng nhiên ngẩng đầu: “Bát tỷ tỷ, tỷ yêu biểu ca không?” Ta không chần chờ liền kiên quyết lắc đầu: “Tỷ xem hắn như huynh.” Nàng bỗng nhiên nở nụ cười, hơi cuồng nhiệt: “Đây đúng là ý trời trêu người. Muội yêu biểu ca, biểu ca yêu tỷ, tỷ lại không yêu.”
Dừng lại, bỗng nhiên nàng hỏi: “Bát tỷ tỷ, vậy tỷ yêu ai?”