Đứng ở bên ngoài cả đêm, ngay cả sợi tóc dường như cũng bôi lên một tầng sương lạnh. Cho tới sáng, ta phát sốt. Cả người rất nóng, rất khổ sở. Liễu Nhi mời đại phu đến bắt mạch, nói là nhiễm phong hàn, cộng thêm thân thể ta yếu, cần ở trong phòng tĩnh dưỡng thật tốt, không thể để bị lạnh lần nữa. Ta nhân cơ hội hỏi một câu:
“Có phải bị lạnh lần nữa, sẽ chết?”
Liễu Nhi giật mình, vội nói:
“Phu nhân, ngài nói bậy bạ gì đó?”
Đại phu đóng hòm thuốc lại, lắc đầu nói:
“Phu nhân nhà ngươi có lẽ là do sốt cao quá nên đầu óc có chút hồ đồ, mau đi nấu thuốc cho nàng uống đi.”
Nói xong, liền quay người đi ra ngoài, dường như còn thở dài một tiếng. Sốt cao nên hồ đồ sao? Ta âm thầm cười nhạo trong lòng, sợ là cả đời này ta chưa bao giờ tỉnh táo như hôm nay, lại thấu tình đạt lý như thế, Phượng Loan Phi ta từ nay về sau chính là một người. Nhưng là ta không biết vì sao không chết đi, mà lại chọn sống tạm bợ như vậy. Hắn sẽ xem thường ta? Vân Lan cũng xem thường ta.
Bệnh kéo dài rất là khó chịu. Vân Lan không có quay lại, hắn cũng không. Hắn thật sự không thèm dòm ngó tới ta. Cả viện Tử Đồng, người đi ra đi vào cũng chỉ có Liễu Nhi. Vì ta bưng trà đưa nước, giúp ta thay quần áo, nấu thuốc hầu hạ.
Nhưng là ta vẫn hờ hững với nàng, ta biết ta không thể cảm động, không thể cả tin. Đây chỉ là một trong những thủ đoạn của hắn, mặc dù ta không biết hắn làm như vậy được gì. Đã nhiều ngày trội qua, bệnh vẫn không thấy khá hơn.
Ngủ thiếp đi, trong phảng phất như ngửi thấy mùi hương trên người nam tử. Nhàn nhạt, mà quen thuộc.
Hoảng sợ mở hai mắt ra, nhìn thấy hắn cúi người ở cạnh giường nhìn chằm chằm ta một cách lạnh nhạt. Thấy ta tỉnh lại, hắn không nói hai lời, lật người ôm lấy ta.
“A.”
Ta khẽ kêu một tiếng, vội đẩy hắn ra, nhưng không có hơi sức. Hắn cúi đầu xuống hôn ta, một lần rồi lại một lần. Ta bị hắn chận miệng, kêu không được, đẩy hắn cũng không được. Tâm nhảy loạn điên cuồng, buổi tối, tới bất thình lình, rốt cuộc là hắn có ý gì?
Nhưng ta đang bị bệnh, hắn dám hôn ta, không sợ ta lây qua cho hắn sao? Nghĩ như vậy, cảm thấy điên khùng, cho tới bây giờ, ta còn có ý nghĩ lo lắng cho hắn sao? Điều này còn cần thiết sao? Cười lên một cách ngu xuẩn, ta là con gái của kẻ mà hắn hận. Mà hắn lại là kẻ thù của ta.
Dùng sức cắn một cái, cắn rách môi hắn, miệng đầy mùi máu tươi. Chất lỏng dinh dính từ khóe môi chảy xuống, ta liếm liếm, mặt không thay đổi nhìn hắn. Hắn dừng hôn ta, giơ tay đang giữ mặt ta, hung hãn dán xuống một chưởng.
“Ba ——” tát một cái làm cho ta mắt nổ đom đóm.
Hừ lạnh một tiếng, hắn tiếp tục ngậm môi của ta. Tay, một đường đi xuống, cởi hết áo ta. Đau quá. Ta muốn kêu lên, lại chỉ còn có nước mắt lan tràn.
Thì ra là, còn có thể như vậy. Không có lời nói châm chọc, không có giọng nói lạnh lùng kia, vẫn khiến ta cảm nhận sự trừng phạt một cách sâu sắc nhất. Hắn làm tất cả không phải là vì chà đạp ta sao? Chà đạp thân thể ta, chà đạp tâm của ta. Không giết ta, là muốn để cho ta tự mình kết liễu sao? Đau đến chết lặng, lại không chết được.
Đêm hôm đó, ta với hắn không ai nói một câu. Hắn chỉ đòi hỏi không ngừng, ta không nhớ rõ tổng cộng bao nhiêu lần. Nhớ mang máng là lần cuối cùng ta không chịu nổi mà ngất đi. Buổi sáng tỉnh lại, trên giường liền chỉ có một mình ta, giống như chuyện đêm qua không hề xảy ra. Nhưng là dưới thân đau nhức, lúc nào cũng nhắc nhở ta, đó không phải là cơn ác mộng, mà là chính bản thân ta trải qua điều khủng khiếp đó…..