Lúc Liễu Nhi đi vào hầu hạ ta liền nhìn thấy đệm chăn bừa bộn, trên người ta còn có dấu ấn mà hôm qua Quân Lâm lưu lại, ánh mắt lóe lên. Nhưng nàng không hề nói chúc mừng ta như trước nữa, có lẽ là nàng đã nhìn ra, hắn muốn ta không phải bởi vì sủng ái.
Ta không chết, lại phải tiếp tục sống như cái xác không hồn. Hốc mắt Liễu Nhi đỏ hồng, nàng khuyên ta nên ăn gì đó, nhưng ta không ăn. Nàng nói với ta nhưng ta không trả lời. Hai ngày kế tiếp cũng không thấy Quân Lâm tới. Đến ngày thứ ba, không ngờ Thư Nghiêm lại tới. Liễu Nhi cúi đầu chào hắn:
“Nghiêm thị vệ”
Đúng như lời nàng nói thì Thư Nghiêm rất nghiêm túc, dường như Liễu Nhi rất sợ hắn. Vội vã chào hỏi liền lui ra ngoài cửa. Thư Nghiêm tiến lên phía trước, kêu ta:
“Phu nhân.”
Ta cũng không liếc nhìn hắn một cái, chỉ quay lưng đi. Dường như hắn cũng không thèm để ý, chỉ mở miệng nói:
“Nghe nha hoàn nói gần đây khẩu vị của phu nhân không tốt, có lẽ là do đồ ăn trong phủ không hợp khẩu vị. Hôm nay ta đặc biệt nói đầu bếp chuẩn bị món mà phu nhân thích, phu nhân nếm thử một chút xem.”
Sau đó, ta nghe thấy tiếng động có người bước vào. Tiếp là tiếng va chạm của bát đũa. Sau khi đồ ăn được đặt trên bàn, bọn nha hoàn liền cung kính lui xuống. Nén nước mắt, ta cắn răng nói:
“Đem đi.”
Cho đến giờ ta vẫn không thể nào tin nổi người này chính là thiếu niên đứng ở đầu tường cười đùa gọi ta là ‘Phượng cô nương’. Hôm nay, hắn quá chững chạc, tâm quá sâu. Con người sau khi thay đổi thật đáng sợ. Hắn đứng im. Lửa giận trong ta bùng cháy, phất tay hất đổ một món ăn, quát:
“Đem đi!”
“Bùm’ Trong phòng phát ra một tiếng vang thật lớn, khiến cho tất cả bọn hạ nhân bên ngoài thò đầu vào quan sát toàn bộ bên trong. Thư Nghiêm nhìn mảnh vụn trên đất một cách hờ hững, chỉnh tư thế ngay ngắn lại và nói:
“Phu nhân đã nhiều ngày không dùng bữa, sẽ khiến thân thể không tốt. Ít nhiều gì cũng nên ăn một chút, thuộc hạ còn phải vội trở về, vì Vương gia cũng bệnh.”
Bỏ lại một câu nói như vậy, hắn liền xoay người rời đi. Ta sửng sờ tại chổ, thì ra hắn không đến là vì bị bệnh. Liễu Nhi rón rén đi vào, im lặng dọn dẹp tàn cuộc trên đất. Vừa nhỏ giọng nói:
“Hôm đó, Vương gia từ Tử Đồng viện trở về liền mắc phong hàn.”
Vậy sao? Ta thoáng nắm chặt hai quả đấm, xem ra là ta đã làm cho hắn bị bệnh. Im lặng xoay người đi, nhưng mà cũng là do hắn tự mình chuốc lấy cực khổ. Sau lần đó, khoản một thời gian dài, Quân Lâm chưa từng đặt chân tới Tử Đồng viện. Nghe nói là hàng đêm hắn ngủ ở chỗ Vân Lan. Vốn tưởng rằng cũng không có gì, nhưng mà dù có vô tình hay cố ý nghe đều khiến ta đau lòng. Ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh như ngọc bích, khẽ thở dài, nếu như đây chính là tình yêu, ta thà rằng không cần. Thật sự, quá đả thương người.
“Phu nhân, vương phi tới.”
Liễu Nhi chạy tới, khẩn trương nói. Từ lần trước, chỉ cần ở gần Vân Lan là Liễu Nhi liền cảm thấy bất an. Ta đứng dậy, nhìn thấy Vân Lan mặc một chiếc quần lụa mỏng màu vàng nhạt, được Diễm Ngọc cẩn thận dìu đến. Liễu Nhi vội vàng hành lễ nói:
“Nô tỳ tham kiến vương phi.”
Ta chỉ là nhìn nàng, cái lễ nghi này, cho dù thế nào ta cũng không làm. Lần đầu tiên ta thấy Vân Lan không so đo với ta, khẽ ho một tiếng, lập tức có nha hoàn tiến lên, trong tay cầm một cái khay. Phía trên là xiêm y hoa lệ, vô cùng rực rỡ, rất là đẹp.
“Tối nay Vương gia thiết yến, cố ý dặn dò ta lấy cho ngươi một bộ xiêm y mới. Đến lúc đó nhớ mà ăn mặc trang điểm cho tốt vào.”
Nàng nhìn ta một cách đầy khinh bỉ, lại nói:
“Tuy nói chỉ là thiếp, nhưng Lâm Vương phủ chúng ta vẫn để cho ngươi một chút mặt mũi.”
Đem ta giẫm ở dưới lòng bàn chân, nàng rất đắc ý.
“Ta không đi.”
Bình tĩnh nói ra khỏi miệng.