Trong mắt Vân Lan hiện lên một tia ác độc, nàng nghiêng người cầm lấy y phục trong tay nha hoàn, nhét vào trên mặt của ta, giọng nói đầy khinh miệt:
“Thế nào, còn tưởng mình là thiên kim tiểu thư của mọi người à? Ta đã gữi lời xong, còn có đi hay không tùy ngươi. Ngươi cho rằng Vương gia rất muốn gặp ngươi sao?”
Nàng bất mãn liếc mắt nhìn ta một cái, khẽ hừ một tiếng, kêu Diễm Ngọc đi ra ngoài. Liễu Nhi sợ tới mức trên mặt không còn giọt máu, cho đến khị bọn họ biến mất ở trước mắt, nàng mới ngượng ngùng ngồi xổm người xuống nhặt lấy y phục kia.
“Phu nhân, ngài thật không đi sao?”
Nàng nhỏ giọng hỏi, chỉ sợ ta sẽ tức giận. Ta lắc đầu. Khẽ cắn môi, tại sao ta muốn đi? Là ngại bọn họ làm mất mặt chưa đủ sao? Thấy ta không trả lời, Liễu Nhi cũng không dám nói gì nữa. Một lúc lâu sau, nàng mới lại nói:
“Phu nhân, bộ y phục này. . . . . .”
“Cất đi.”
Nhìn màu sắc tươi đẹp kia, ta thở dài một tiếng. Trong miệng Vân Lan cứ nói ta chẳng qua chỉ là một tiểu thiếp, nhưng lại chuẩn bị cho ta một y phục dễ coi như vậy, ta sao có thể không biết dụng ý của nàng? Thật ra thì nàng căn bản không cần phải như vậy, nàng cho là, Quân Lâm đối với ta, còn có những ý định khác sao? Trong đầu hiện ra dáng vẻ thô bạo của hắn đối với ta, trong lòng nhịn không được rùng mình một cái. Aiz, đây chính là tình yêu mà ta từng hãnh diện đó ư! Khẽ nhắm mắt lại:
“Liễu Nhi, ngươi lui xuống đi.”
Ta muốn một mình yên tĩnh một chút, một mình….Liễu Nhi đáp một tiếng, liền lui xuống.
Ngồi ngơ ngác một mình, cuối cùng không kiềm được, nước mắt cứ thế mà tuôn ra xối xả. Không muốn khóc ra thành tiếng, đưa tay lau nước mắt. Vì sao hôm nay ta lại đến bước này? Rõ ràng tự nói với mình không được, nhưng vẫn cố tình muốn nhớ hắn đã từng đối với ta từng li từng tí. Thiết kế một cái bẫy hoàn mỹ không tỳ vết như vậy, để ta nhảy vào.
Hận hắn sao? Hận! Nhưng ta càng hận chính mình hơn, chính ta mang đến tai họa ngập đầu cho Phượng gia! Tối nay, có khách nhân đến. Chắc bọn họ cũng sẽ bề bộn nhiều việc? Đi tới trước tủ treo quần áo, mở ra. Tay dò tới dưới cùng, nơi ta cất giấu một bộ y phục nha hoàn. Đó là thứ mà lúc trước có một nha hoàn bưng chậu gỗ đi giặt, bị ta len lén lấy đi.
Cất giấu thật lâu, ta không dám nói cho ai biết. Một ngày nào đó, ta sẽ rời khỏi nơi này. Cho dù là lẻn trốn cũng được. Ta biết chỉ có lúc chuẩn bị thiết yến mới có cơ hội trốn đi. Lúc Liễu Nhi trở lại, ta để cho nàng đem bữa tối đặt trên bàn, liền vội vã đuổi nàng lui xuống.
Lại dặn dò nói tối nay ta muốn ngủ sớm, không cần tới hầu hạ ta. Tính toán thời gian không sai biệt lắm, ta đổi lại y phục nha hoàn, nhẹ nhàng đẩy cửa bước ra ngoài. Quả nhiên bên ngoài rất an tĩnh, Vân Lan nói tối nay thiết yến, có lẽ là chiêu đãi khách nhân quan trọng, cho nên sẽ không có người nào chú ý tới ta.
Nghĩ đến chỗ này, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút may mắn. Tới cửa lớn, ta tùy tiện bịa một lý do, hoặc lẫn vào đám người nào đó đi ra ngoài chắc không thành vấn đề. Dần dần bước nhanh hơn, cúi đầu đi về phía trước.
“Đợi một chút.”
Phía bên phải vang lên thanh âm của một nam tử, ta có chút lấy làm kinh hãi, không rãnh để ý, vẫn bước nhanh đi.
“Aizz, ngươi chờ một chút!”
Thanh âm kia lại vang lên. Ta giật mình, chẳng lẽ gọi ta? Ngẩng đầu, thấy một nam tử mặc áo giáp màu bạc hướng ta đi tới. Ánh trăng không tốt lắm, chỉ loáng thoáng nhìn thấy dáng người cao to của hắn, còn có tay áo bị gió thổi vung lên. . . . . .