Dường như hắn còn mang theo nụ cười nho nhã, ta không biết hắn là ai, ta chỉ là rất khẩn trương, rất khẩn trương!
Đôi tay không an phận xoắn chung một chỗ, không biết nên tiến hay lui. Đầu cúi thấp chỉ đủ nhìn thấy hoa văn trên váy mình. Dường như hắn cũng không để ý đến biểu hiện của ta, cứ thế mà đi tới, bước đi rất điềm tĩnh.
Ánh trăng chiếu xuống kéo ra cái bóng thật dài, vẫn cứ đi tới, sắp chạm đến đầu mũi chân của ta. Theo bản năng lui về phía sau một cái, lưng tựa vào cột trụ phía sau, cảm giác lạnh như băng xông lên.
Ta nghĩ nên hành lễ, nhưng lại không biết nên xưng hô như thế nào. Hắn đi tới trước mặt của ta rồi dừng lại mở miệng hỏi:
“Thật ngại quá, hình như ta bị lạc đường. Xin hỏi đại sảnh ở nơi nào?”
Hắn hỏi đại sảnh ở nơi nào? Là khách hôm nay tới vương phủ sao? Nghĩ như vậy, ta len lén quét mắt nhìn hắn một cái. Hắn cách ta rất gần, con ngươi màu hổ phách hơi lóe sáng, mặt mũi cương nghị. Nhưng ta rõ ràng nhìn thấy trong đáy mắt hắn đầy tang thương cùng mệt mỏi. Cảm thấy cả kinh, vội vươn tay nói:
“Ngươi từ nơi này đi thẳng, sẽ nhìn thấy trước mặt là một tòa núi giả, liền quẹo trái. Đi thêm một đoạn, rồi lại quẹo trái. Đi tới hành lang cuối cùng là đến.”
Cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, cố hết sức nói từng câu từng chữ thật rõ ràng cho hắn biết. Thế nhưng hắn lại mở to mắt, vẫn nhìn ta như cũ. Ta sợ hãi rũ mí mắt xuống, không biết làm sao lại xảy ra chuyện không mày. Hắn không đi, ta sẽ đi. Di chuyển được nửa bước, hắn lại nói:
“Vẫn là làm phiền ngươi dẫn ta tới đó, Lâm Vương phủ quả thật rất lớn, quay người lại liền phân không rõ đông nam tây bắc.”
Lời của hắn rất nhẹ nhàng, nhưng khi lọt đến tai ta lại tạo ra muôn vàn sóng lớn. Bảo ta dẫn hắn đi? Làm sao có thể chứ! Nếu bị người nhìn thấy, cũng không biết lại sẽ khơi ra chuyện gì. Tâm trạng lo lắng không thôi, không đi nữa, có lẽ không đi được nữa rồi. Cúi đầu, ta nói qua loa:
“Ta. . . . . . Ta còn có chuyện.”
Nói xong liền muốn rời đi. Hắn bắt cổ tay của ta lại, ta thở nhẹ một tiếng, vung mấy cái, thế nhưng sức của hắn thật mạnh a! Hắn im lặng nhìn:
“Ngươi rất sợ ta sao?”
Lắc đầu, ta không biết hắn, cũng không phải là sợ hắn. Dường như hắn không tin, khẽ nhíu mày, lại hỏi một câu:
“Ngươi sợ cái gì?”
Hắn hỏi rất nghiêm túc, ta thở dài, không thể làm gì khác hơn là nói:
“Xin buông tay ra, nếu để Vương gia nhìn thấy, sẽ. . . . . . Sẽ trách phạt.”
Tỳ nữ cùng nam tử lôi kéo, cũng là một cái tội, tin tưởng hắn cũng biết.
“Thì ra, ngươi lo lắng điều này.”
Hắn cười, càng thêm nắm chặt lấy ta của ta:
“Ngươi yên tâm, nếu Vương gia trách phạt, ta. . . . . .”
“Tiết tướng quân!”
Thanh âm lạnh lùng từ sau lưng chúng ta truyền đến. Quen thuộc, lại làm tâm ta sợ hãi. Đầu ngón tay run lên, ngoái đầu nhìn lại liền bắt gặp con ngươi trong veo của hắn.
Mà hắn cũng đang nhìn về phía ta, dường như còn mơ hồ lóe lên một tia tức giận. Theo bản năng ta lui nửa bước, bị hắn phát hiện ta mặc y phục của nha hoàn, lại cùng một tên nam tử lôi kéo ở một chỗ. Hắn sẽ giận đến giết chết ta sao?