Nha đầu dẫn ta đi tới một viện, rồi nói với nha đầu trong viện đó:
“Đi bẩm tiểu thư, nói Loan Phi cô nương tới.”
Nha đầu kia nhìn ta một cái, rồi gật đầu, xoay người vào bên trong. Chỉ chốc lát sau, liền thấy một nữ tử trẻ tuổi mặc váy màu tím nhạt đi ra ngoài, nhìn ta cười nhẹ, mở miệng nói:
“Ngươi chính là Loan Phi?”
Ta gật đầu, nàng cười nói: “Ta là Vị Ương, người hôm qua mang ngươi vào phủ là ca ca của ta.”
Nàng nói xong liền lách mình dẫn ta vào trong. Giọng nói không một tia cảm xúc, dường như chỉ là giải thích cho có lệ. Ta do dự một chút nhưng vẫn cất bước vào cửa. Tiết Vị Ương, thì ra là muội muội Tiết Tùng Ninh.
“Các ngươi cũng lui xuống đi, ta muốn cùng Loan Phi cô nương trò chuyện.”
Lúc nói lời này, nàng cũng không quay đầu lại, chỉ nhìn ta làm ra tư thế ‘Mời’ , ý bảo ta ngồi xuống. Bọn nha đầu đều lui xuống hết, nhân tiện đóng cửa lại. Ta có chút mất tự nhiên, ta lại không biết nàng, cho dù có muốn nói chuyện, cũng không cần thiết tránh người khác, nhất là cửa cũng đóng a, đây là đạo lý gì.
Ta không có ngồi, đứng thẳng người, nhìn nàng:
“Tiết tiểu thư muốn nói gì với ta?”
Ta không ngồi, thế nhưng nàng cũng không có cố ép. Váy dài hơi lướt nhẹ qua, nàng ngồi xuống, cẩn thận quan sát ta từ trên xuống dưới, một lúc lâu sau mới nói:
“Ngươi thật sự là tỳ nữ Lâm Vương phủ sao?”
Ta ngẩn ra, hỏi ngược lại:
“Không giống sao?”
Nàng khẽ mỉm cười, lắc đầu nói không một chút e dè:
“Thật sự là không giống.”
Ta nhất thời cứng họng, lúng túng không biết nên nói gì. Đôi mắt nàng lóe sáng, ánh mắt sắc bén, vẫn cứ nhìn ta từ đỉnh đầu cho tới ngón chân. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vòng tay Phỉ Thúy nơi cổ tay trắng nõn của nàng, chậm rãi thu lại nụ cười:
“Nếu Lâm Vương phủ tặng ngươi cho ca ca ta, thì từ nay về sau ngươi chính là người của phủ tướng quân ta. Đương nhiên, ngươi sẽ là khách quý của chúng ta, dù cho ngươi thật sự là tỳ nữ của Lâm Vương phủ, ngày sau ở phủ tướng quân cũng sẽ không khiến ngươi phải chịu uất ức. Điều Vị Ương muốn nói cho cô nương chính là, tuy rằng cha ta không còn, nhưng ca ca tiếp chưởng ấn soái nhất định sẽ tận trung với Đại Tuyên.”
Lúc nàng nói lời này, từ trong mắt nàng toát ra vẻ kiên định cùng bề ngoài nhu nhược của nàng chênh lệch khá xa. Mà ta, thật sự lấy làm kinh hãi. Nàng cho là Quân Lâm bố trí ta làm gian tế ở phủ tướng quân sao? Rất hay ột câu nói tận trung với Đại Tuyên, nàng là muốn nói cho ta biết, Tiết Tùng Ninh không giống Tiết Thanh, người hắn ủng hộ không phải là Thất hoàng tử, hắn chỉ tận trung với Đại Tuyên, phải vậy không? Trầm mặc một lát, ta ung dung mở miệng:
“Tiết tiểu thư cho là Quân. . . . . . Vương gia cố ý đưa ta cho tướng quân?”
Nàng không nói lời nào, lông mày kẻ đen đầy khinh thường.
Ta lắc đầu:
“Tiết tiểu thư sai rồi, chỉ là một sự trùng hợp. Vương gia muốn tặng liền tặng, chỉ đơn giản như vậy.”
Ta nhìn về phía nàng với vẻ mặt rất là nghiêm túc, nàng có tin hay không cũng không quan trọng, dù sao ta muốn nói, tất cả nói hết. Nghe ta nói hết, Tiết Vị Ương cũng không có tỏ thái độ gì, ngồi một lát, nàng đột nhiên đứng dậy, hướng ta cười nói:
“Hôm nay, khí trời tốt, ta muốn ra ngoài đi dạo một chút, không biết Loan Phi cô nương có thể có hứng thú này không? Tạm thời bồi ta.”
Nàng nói xong, đưa tay về phía ta. Ta không chút do dự, cầm lấy tay nàng. Đầu ngón tay hai người cùng lấy đầy khe hở. Quả nhiên là con nhà tướng phủ, chạm vào tay của nàng, thấy có một tầng chai mỏng. Mà tay ta lại nhẵn nhụi, mềm mại vô cùng. Ta có chút kinh ngạc, có lẽ Tiết Vị Ương cũng không phải là tay trói gà không chặt, chắc không phải là một nữ tử yếu đuối đâu? Nàng không có tra cứu, kéo ta đi ra cửa, nhẹ nhàng nói:
“Sau này, hãy kêu ta là Vị Ương.”
Vị Ương. Ta cười:
“Được, vậy cũng đừng kêu ta cô nương nữa.”
Nàng gật đầu một cái, căn dặn nha đầu, nói:
“Một lát ca ca ta trở lại, thì nói ta cùng Loan Phi ra ngoài đi dạo, để cho hắn không phải lo lắng.”
“Dạ, nô tỳ nhớ kỹ.”