Không phải là ta, không phải là ta. Nhưng, hắn sẽ tin sao? Rất nhanh sau đó, có người nghe tiếng mà đến. Tiết Vị Ương cũng tới. Nàng vội vàng chạy tới, lôi kéo Tiết Tùng Ninh hỏi:
“Ca, huynh có bị gì không?”
Sau đó, nàng nhìn ta với ánh mắt ẩn chứa sự hung ác, nàng đưa tay chỉ ta:
“Thì ra đây chính là mục đích ngươi vào phủ tướng quân? Ca, từ đầu muội đã nói nàng là người của Lâm Vương phủ, Lâm Vương ghi hận huynh không quy thuận hắn, cho nên mới tìm mọi cách trừ khử huynh!”
Ta kinh hãi, bởi vì lời nàng nói. Ta không có hạ độc, nhìn cô gái trước mặt mà cảm thấy tức cười, rốt cuộc là bắt đầu tính toán khi nào thế? Chắc là nàng biết trước Tiết Tùng Ninh sẽ không ăn đồ ngọt, cho nên mới dám to gan như vậy. Ta nghĩ, mục đích ban đầu của nàng là muốn ta ăn điểm tâm này? Nhưng không ngờ lại là nha đầu ăn.
Tiết Vị Ương đứng dậy đi tới phía ta, nàng thuận tay lấy kiếm treo trên tường xuống, rút kiếm ra khỏi vỏ một cách thành thạo, giơ kiếm đâm tới, không cho ta một chút đường sống nào. Thậm chí ta còn chưa kịp phản ứng, ngay lập tức liền thấy một thân ảnh đung đưa, trong nháy mắt chắn trước người ta. Nhìn rõ rồi mới biết là Tiết Tùng Ninh.
“Ca!”
Tiết Vị Ương vội vàng thu tay lại:
“Huynh làm cái gì vậy?”
“Vị Ương, đợi. . . . . . Để cho huynh suy nghĩ một chút.”
Hắn đưa lưng về phía ta, ta nhìn không thấy vẻ mặt của hắn, nhưng rõ ràng lại cảm nhận được khi đó hắn khó khăn như thế nào. Giống như bắt buộc chọn lựa giữa lấy và bỏ, khiến người ta khó có thể lựa chọn.
【 Tiết Tùng Ninh 】
Từ một khắc nha đầu kia tắt thở, không cần nghiệm chứng cái gì. Ở trong lòng Tiết Tùng Ninh, mọi chuyện cũng đã sáng tỏ. Tối hôm qua, hắn trở về từ Lâm Vương phủ, đêm đã khuya mà Vị Ương vẫn chưa ngủ, chỉ vì sợ hắn xảy ra chuyện không may. Khi nàng biết được hắn mang một nha đầu ở Lâm Vương phủ về cùng thì vẻ mặt kinh ngạc của nàng đã lọt hết vào đáy mắt hắn.
Thật ra thì, Tiết Vị Ương lo ngại không phải là không có đạo lý, tiệc rượu ở Lâm Vương phủ, Tiết Tùng Ninh không tỏ thái độ gì, nếu như Lâm Vương là người thông minh sẽ sớm đoán ra ý đồ của hắn. Hoặc giả, cho dù hắn đứng về phía trung lập, hắn ta cũng sẽ không bỏ qua. Chẳng qua, cô gái gọi là Loan Phi, Tiết Tùng Ninh lại không thể coi nàng là người giám thị mà Lâm Vương phái tới.
Hiện giờ, nàng núp ở phía sau hắn, hắn vẫn có thể cảm nhận được sự run rẩy của nàng. Vẻ mặt nàng sợ hãi không thôi, nàng ra sức lắc đầu, muốn biện minh ình, thật ra thì hắn đều biết. Mọi chuyện Tiết Vị Ương làm, hắn đều hiểu. Nàng chỉ sợ, sợ hắn sẽ giống như Tiết Thanh, chết trong sự đấu tranh của huynh đệ Quân Vương. Cho nên, nàng lựa chọn tiên hạ thủ vi cường*(* ra tay trước thì chiếm được lợi thế). Nhưng là nàng không biết, đôi khi tin tưởng một người rất đơn giản, rất kỳ quái, không cần có lý do.
“Ca!”
Vẻ mặt của nàng vẫn còn mang theo nổi sợ hãi, một kiếm này nếu thu tay trễ, như vậy hiện giờ đã đâm vào lồng ngực Tiết Tùng Ninh. Hắn khẽ lắc đầu, hắn muốn suy nghĩ một chút. Thật ra thì, nghĩ cái gì? Giết hay không giết.
“Độc hại tướng quân đó chính là tử tội! Ai cũng không thể bao che nàng được! Sau này nếu Lâm Vương hỏi, chúng ta tự nhiên cũng sẽ chú ý đến thể diện của Lâm Vương, cũng có thể công bố bên ngoài là bị thương hàn, chữa trị không kịp.”
Tiết Vị Ương từng câu từng chữ nói nghe thật hợp với chính nghĩa và lợi ích chung, nàng thật thận trọng đã sớm nghĩ đến tất cả đường lui. Lại không nói đến Loan Phi rốt cuộc có phải là người của Lâm Vương hay không, nàng làm như vậy không chỉ trừ đi gai mà còn không làm mất thể diện của Lâm Vương. Nói cho cùng, nàng cũng là do Lâm Vương ban cho Tiết Tùng Ninh. Dù sao, nàng cũng xuất thân từ Lâm Vương phủ.
Thế nhưng, cuối cùng hắn cũng dao động. Tiết phủ không phải là hoàng thất, hắn cũng không muốn tranh giành để gây ra cảnh đẫm máu như vậy. Chỉnh người ngay ngắn lại, Tiết Tùng Ninh cất giọng nói:
“Người đâu, đem Loan Phi cô nương đưa về phòng, bảo vệ thật tốt!”
Hắn tiến lên, cầm tay Vị Ương, đoạt lấy trường kiếm, đem treo ở trên tường. Lắc đầu một cái, hắn không muốn, giết lầm một người.