Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu


Tiết Tùng Ninh đứng lên, đưa lưng về phía ta, mở miệng nói:
“Trước kia, ta thật sự nghĩ ngươi là nha đầu ở Lâm Vương phủ.”
Ta cả kinh, không hiểu lời của hắn là có ý gì. Trước kia? Vậy hiện tại thì sao? Hắn cho ta là ai? Vội vàng mở miệng:
“Ta không phải là người hắn phái tới!”
Đối với biểu hiện của ta, hắn cũng chỉ có một chút kinh ngạc, nhưng cũng chỉ trong một cái chớp mắt, rồi lại thay vẻ mặt ôn hòa, xoay người lại nhìn ta, nhẹ giọng nói:
“Loan Phi, ta muốn ngươi tiếp tục sống.”
Ta giật mình, một lúc lâu sau mới cười khổ nói:

“Nàng không chịu buông tha cho ta?”
Hắn lắc đầu:
“Không phải như thế.”
Làm sao lại không phải như thế chứ? Dù cho hắn có phủ nhận đi nữa, ta cũng biết. Có chút ghen tị, nhớ lại lúc trước kia, ta cũng từng có một ca ca che chở như vậy. Quay mặt đi không nhìn hắn, ta sợ nhìn hắn sẽ lại nghĩ tới Phượng Lê Mạch, sau đó lại nhớ tới từng gương mặt quen thuộc ở Phượng phủ.
“Ngươi nghỉ ngơi đi.”
Cuối cùng hắn cũng đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại mùi vị vắng lặng, chưa nói tới thích hay không thích, chỉ là, không có tí cảm giác an toàn nào. Ban đêm, trong không khí im ắng có gì đó khác thường. Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng kêu nho nhỏ của ai đó, có vẻ vui sướng. Miễn cưỡng cười cười, đúng là, ta thế nào lại còn đáng thương hơn bọn họ chứ? Cuối cùng không còn cảm giác lạnh như băng nữa, ta mới nhớ tới là mùa hè đã tới.
Ngửa mặt nằm ở trên giường, cực kỳ lâu, nhưng mà một chút buồn ngủ cũng không có. Không miễn cưỡng nữa, dứt khoát mở hai mắt ra, ngủ không được, chi bằng không ngủ cho rồi. Loáng thoáng, hình như nghe có tiếng bước chân người đi lại ở bên ngoài. Ta không suy nghĩ nhiều, chắc là người đi tuần bam đêm trong phủ thôi.

Lại qua một chút thời gian, bên ngoài truyền đến một tiếng ‘Đùng’ rất nhỏ, dường như càng ngày càng dày đặc. Sau đó, khói từ trong khe cửa chui vào, khói nồng nặc, một nhóm lại một nhóm chui lên. Ta giật mình nhảy dựng lên, mới phát hiện, trên cửa đã xuất hiện nhiều đóm lửa to nhỏ.
“Đi lấy nước! Đi lấy nước!”
Ở bên ngoài, không biết ai đang lớn tiếng gào thét. Sau đó, tiếng bước chân, tiếng quát tháo, từ từ trở nên hỗn loạn. Ta chỉ cảm giác hai chân bị đóng tại chỗ, ngay cả hơi sức chạy trốn cũng mất. Ta mệt mỏi, nếu bọn họ không muốn buông tha cho ta, muốn ta chết, thì cứ như vậy đi. Thở dài một cách nặng nề, ta không nhúc nhích, nằm ở trên giường chờ chết. Lửa càng ngày càng mạnh, ta nghe thấy có tiếng nước va đập. Sau đó ta nghe thấy giọng nói của Tiết Vị Ương, lộ ra mùi vị không cho phép người kháng cự:
“Không cần dập lửa, phòng ốc nơi này cũng cũ, hôm nào tìm người sữa chữa cho giỏi.”
Có ai nhỏ giọng nói:
“Nhưng mà, phòng này không phải còn có người ở. . . . . .”
Đúng vậy, không phải là nàng nhân tiện muốn lấy mạng ta sao? Nàng thật tốt như vậy, hăng hái muốn đem phòng ốc đổi mới một lần? Nhưng ta thật sự không hận nàng, ta ngược lại còn cười thoải mái.
“Loan Phi.”
Một người từ phía sau cửa sổ nhảy vào, xông lại gọi tên ta. Thấy rõ mặt của hắn, ta vô cùng khiếp sợ. Tiết Tùng Ninh không nói gì, một tay đem ta từ trên giường bế lên, ôm trong ngực. Đã có lẻ tẻ những mảnh lửa vụn rớt xuống, ta thở nhẹ một tiếng, hắn không chút do dự hướng lửa kia xông ra ngoài cửa. Ta muốn gọi, hắn liền chặn miệng ta lại. Tung người mấy lần, bay qua núi giả sau vườn, hắn không có dừng bước, lại chạy về phía trước một đoạn, lắc mình vào một gian phòng ốc. Ta không hiểu, cuối cùng là cái mưu kế gì đây? Tiết Vị Ương muốn ta chết, thế nhưng hắn lại liều mạng cứu ta. Nhìn chằm chằm vào tròng mắt của hắn, hắn hơi ngẩn ra, rồi lại ung dung mở miệng:
“Lửa là ta sai người phóng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận