Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu


【 Vân Lan 】
Buổi sáng, vẫn còn rất sớm, thì có người đi vào thông báo, nói Tiết Tùng Ninh tới. Mặt Quân Lâm liền biến sắc, không nói thêm một câu gì nữa, liền đứng dậy rời đi. Vân Lan từ từ ngồi dậy, nhìn bóng lưng của hắn đến say sưa. Vẫn không bỏ được ư? Không bỏ được nữ nhân kia sao.
“Vương phi.”
Diễm Ngọc ở một bên nhẹ giọng kêu nàng. Nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, vịn tay Diễm Ngọc nói:
“Đi thôi.”
Nàng cũng muốn đi nhìn thử, sau khi hắn biết chuyện xảy ra tối hôm qua, sẽ khiếp sợ như thế nào. Rất đắc ý, cuối cùng Phượng Loan Phi cũng không giành được với nàng! Khoản nợ Phượng Hố thiếu, nàng sẽ khiến cho nàng ta nhận lấy đầy đủ. Nàng ép Liên Vân nói ra điều kiện, muốn Quân Lâm cưới nàng làm phi, sau mới giúp hắn. Bây giờ suy nghĩ lại, thật có chút hả lòng hả dạ.
Thật ra thì hôm đó, lúc nhìn thấy ánh mắt Loan Phi nhìn hắn, Vân Lan liền biết, nàng ta yêu hắn, yêu rất sâu, rất sâu. Có lẽ, cũng nhờ nàng có chút may mắn, nàng với Loan Phi không phải là tỷ muội ruột thịt. Nếu không, nàng làm sao có thể thẳng tay đi làm những chuyện tổn thương nàng ta như vậy chứ? Aizz, tóm lại, là bây giờ, thật tốt.
Xa xa, liền nhìn thấy thân ảnh Tiết Tùng Ninh rời đi. Tốc độ thật nhanh nha, xem ra Tiết Tùng Ninh, cũng không phải là một người không dứt khoát. Sau đó, Vân Lan nghe tiếng tách trà bị ném thật mạnh, rất chói tai từ phòng khách phía trước truyền tới.
Dường như Diễm Ngọc bị dọa đến nổi tay dìu Vân Lan khẽ run lên, có chút kinh ngạc nhìn nàng. Vân Lan mím môi cười một tiếng, nàng đoán không sai, Tiết Tùng Ninh chính là tới nói cho hắn biết, nàng ta đã chết. Nói cho cùng, nàng ta cũng là người của Lâm Vương phủ được tặng ra ngoài, chết rồi, thì cũng tới bẩm báo cho hắn một tiếng.
Chỉ là không biết Tiết Tùng Ninh giải thích với hắn như thế nào về cái chết của nàng ta, nhưng, hắn nổi cơn thịnh nộ, đã khiến Vân Lan hiểu. Đối với nàng, hắn thủy chung không một chút cảm động.
“Vương phi, còn muốn vào trong không?”
Diễm Ngọc nhỏ giọng hỏi. Đúng ngay trước phòng khách, Vân Lan chậm rãi lắc đầu, nàng còn vào làm cái gì? Giờ này, chắc là hắn đang rất bực bội?
Nàng sẽ không ngốc đến nổi đi vào, tự mình chuốc lấy cực khổ.
Bỗng nhiên nàng quay đầu lại, nhìn về phía Tiết Tùng Ninh rời đi. Nàng càng thêm xác định vì sao hắn có ý muốn tặng nàng ta cho Tiết Tùng Ninh. Hắn là hận, yêu, đau. Đúng rồi, hắn là một người biết nhẫn nhịn.
Hắn chỉ là sợ và không dám đem nàng ta giữ ở bên người. Đêm đó nhìn thấy nàng ta, cả người mặt áo vải bình dân, ai cũng biết là, nàng ta muốn chạy trốn. Hắn thuận tay tặng nàng ta cho người, thật ra cũng chỉ là muốn buông tha cho chính mình, cũng là buông tha nàng ta?
Ha ha, thật là vui vẻ nha, bởi vì Phượng Loan Phi không biết, cho tới khi nàng ta chết cũng không biết được! Nhìn có chút hả hê, Vân Lan khẽ vuốt cằm, nàng đang ở trên trời nhìn xuống sao? Vậy thì, nhìn cho thật kỹ nha, cuối cùng hắn hiểu rõ nhất, không phải là nàng ta, mà lại là Vân Lan nàng đây nè!
“Vương phi, ngài. . . . . .”
Diễm Ngọc có chút không hiểu nhìn nàng, nàng cười, mở miệng nói:
“Thấy ta rất vui vẻ, đúng không?”
Tất nhiên là vui vẻ rồi, Phượng Loan Phi chết, cuối cùng nàng ta cũng chết. Hơn nữa lại chết rất không cam tâm đó chứ? Nàng tại sao lại không vui chứ? Đẩy tay Diễm Ngọc ra, Vân Lan lạnh lùng nói:
“Chuyện Vương gia đưa cho Tiết tướng quân một thê thiếp thất sủng, không thể để truyền ra ngoài, sẽ không tốt. Đi, đem Liễu Nhi xử lý.”
“Nhưng, Vương gia không có sai khiến. . . . . .”
“Ta đường đường Vương phi, chẳng lẽ lệnh ta ban ra không đủ sao?”
Nàng lạnh lùng nói. Diễm Ngọc sợ hết hồn, vội gật đầu lui xuống. Vân Lan hừ nhẹ một tiếng, hiện tại hắn còn tự lo không xong, làm sao còn có ý đi trông nom một nha đầu chứ? Nếu đã chết rồi, như vậy tất cả mọi thứ liên quan tới nàng ta, người làm tỷ tỷ này sẽ thay nàng ta trừ bỏ từng cái từng cái một.
“Tất cả cút ra ngoài cho Bổn vương!”
Bên trong nhà truyền đến tiếng rống giận dữ, xen lẫn bi thương cùng tức giận vô tận. Sau đó, Vân Lan nhìn thấy Thư Nghiêm lui ra ngoài. Lúc hắn đang nhìn về phía nàng, hơi ngẩn ra, liền tiến lên thi lễ nói:
“Thuộc hạ tham kiến Vương phi.”
Gật đầu, cố làm ra vẻ không biết:
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Trên mặt Thư Nghiêm thoáng qua một tia phiền muộn, nhưng cũng không dối gạt nàng:
“Tiết tướng quân nói, hôm qua phủ tướng quân xảy ra hỏa hoạn, phu nhân, nàng chết rồi.”
Trên mặt của hắn, mùi vị bi thương dần dần dày. Vân Lan không vui, cau mày:
“Phu nhân? Ai là phu nhân? Nghiêm thị vệ đang vì nàng khổ sở sao?”
Thư Nghiêm ngẩn ra, lập tức nói:
“Không có. Thuộc hạ còn có việc, cáo lui trước.”
Sau đó, vội vã rời đi. Không nhịn được bèn bật cười, nàng không ngờ người như Tiết Tùng Ninh cũng có tâm cơ thế này! Hỏa hoạn? Rõ ràng là hắn phóng hỏa. Vào giữa ban ngày, vị Tiết gia tiểu thư kia cũng muốn xử oan nàng ta, chỉ là Tiết Tùng Ninh so nàng(* nàng ở đây là chỉ Vị Ương) lợi hại hơn một chút. Nếu nói nàng ta là bởi vì ám sát tướng quân nên bị giết, e rằng Quân Lâm cũng sẽ mạnh tay cho dù ra sao?
Xoay người lại, nhìn về phía phòng khách. Ngăn cách bằng cánh cửa, nàng đã có thể cảm giác được nổi đau trong lòng hắn. Hắn cho là tặng nàng ra ngoài là thả nàng, nhưng không biết là chính hắn đã tự tay đẩy nàng xuống vực sâu của tử vong. Nhưng, dù cho như thế nào, đối với nàng, vậy cũng là hả lòng hả dạ rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui