“Phượng Khinh Ca.” Nàng nhẹ nhàng nói rõ từng chữ. Mà ta, giống như bị một cây kim băng dài nhỏ ghim mạnh vào, chợt dừng lại.
“Nàng vốn là Cửu tiểu thư Phượng phủ.”
Tiết Vị Ương cho là ta không biết, có lòng tốt giải thích. Nhưng mà, ta làm sao lại không biết chứ? Ta chỉ cảm thấy có chút choáng váng, ra sức nắm chặt đôi tay, móng tay bấm vào lòng bàn tay, cố gắng dùng đau đớn để duy trì sự thanh tĩnh. Mở miệng nói thật gian nan:
“Tướng quân cùng Cửu tiểu thư Phượng phủ. . . . . .”
Hỏi rồi mới phát hiện có chút không ổn. Người Khinh Ca yêu là Quân Ngạn, huống chi, ta cũng chưa từng nghe nàng nói nàng biết Tiết Tùng Ninh nha. Cũng may Tiết Vị Ương không có chú ý tới điểm khác thường của ta, nàng than nhẹ một tiếng nói:
“Đó là chuyện nhiều năm về trước, ca ta vào cung cùng với phụ thân. Một lần tình cờ, huynh ấy nhìn thấy Phượng Khinh Ca. Chuyện cụ thể như thế nào ta cũng không có rõ ràng cho lắm, chỉ biết vào lúc đó, Hoàng Hậu nương nương mở ra kim khẩu nói nếu ca ta thích, sau này sẽ đem nàng gả cho ca. Aiz, thế sự vô thường. Khi đó, Hoàng Hậu vì lôi kéo phụ thân ta cho nên mới đồng ý cam kết. Giờ đây, ai còn để ý đến điều này nữa chứ?”
Kim khẩu: Kim : Vàng ; Khẩu: Miệng => Miệng Vàng; lời vàng ngọc
Thế sự vô thường: không lường trước được chuyện gì.
Thì ra là cô. . . . . . Từ trước tới giờ, cô không hề thích Khinh Ca, cho nên không chút do dự hứa gả nàng cho Tiết Tùng Ninh, không ngờ cô lại làm ra chuyện này. Nhưng, cũng chưa phải như vậy. Khinh Ca nàng cho tới bây giờ đều chưa từng vào cung, thì làm sao lại gặp Tiết Tùng Ninh? Tiết Vị Ương nhìn ta một cái, khẽ cười nói:
“Ngươi không cần để ý, ca ta thích đem ngươi giữ ở bên người, thì tất nhiên sẽ đối tốt với ngươi. Huống chi, Phượng Khinh Ca kia đã bị đày đi sung quân rồi, chuyện gả cho ca ta cũng là chuyện đã qua.”
Ta không lên tiếng, nàng làm sao lại biết trong lòng ta đang suy nghĩ gì chứ? Làm sao ta ăn dấm với Khinh Ca được, ta chỉ là….
“Vị Ương.”
Xa xa truyền đến thanh âm Tiết Tùng Ninh. Ta không khỏi quay đầu nhìn lại, hắn mặc y phục màu trắng, tung bay trong gió, trên mặt của hắn, treo nụ cười nhàn nhạt. Khi tầm mắt nhìn về phía ta, lại trở nên dịu dàng, cười nói:
“Thì ra, Loan Phi cũng ở đây.”
Ta vội thu lại sắc mặt, kêu hắn:
“Tiết tướng quân”
Hắn trái lại không cùng ta so đo, Tiết Vị Ương đã lên trước, mở miệng nói:
“Hắn không có sinh nghi chứ?”
“Không có.”
Hắn lắc đầu, lại nói:
“Phòng sau vườn cũng không cần làm quá, cứ giống như trước kia đi. Dù sao, sau này cũng sẽ không có người ở đó.”
Tiết Vị Ương gật đầu một cái. Hắn lại hỏi:
“Các ngươi đang nói chuyện gì? Ta ở xa xa nhìn thấy, dường như nói còn rất hăng say.”
Trong lúc nhất thời, ta cứng họng, đang không biết nên nói thế nào, Tiết Vị Ương lại giải thích:
“Cũng không có gì, muội chỉ hỏi Loan Phi một chút, là bình thường thích làm những gì. Vừa vặn, huynh đến.”
Nàng không có nhìn ta, liên tiếp nói láo trắng trợn, đến mức mặt không đổi sắc. Tuy ta có chút giật mình, nhưng cũng sẽ không vạch trần ra. Tiết Tùng Ninh không có hỏi nữa, lại thấy một thị vệ, dáng vẻ hấp tấp, bước nhanh tới đây. Ta cho là tìm Tiết Tùng Ninh, lại không ngờ hắn đến bên cạnh Tiết Vị Ương, ghé tai nói nhỏ với nàng, rồi vội vàng cáo lui. Bỗng nhiên, Tiết Tùng Ninh nói:
“Bên Ám Hội có manh mối sao?”
“Ừ, muội đi xem một chút.”
Nàng gật đầu, theo thị vệ rời đi.
“Vị Ương, tất cả phải cẩn thận. Nếu được thì tiến, còn không thì lui.”
Hắn cẩn thận giao phó, cho đến khi thân ảnh của nàng biến mất ở cuối hành lang mới xoay người lại nhìn ta. Suy nghĩ của ta còn dừng lại khi trong miệng hắn nhắc đến ‘Ám Hội’. Ta cũng biết, là Ám Hội tiếp chưởng tất cả sản nghiệp của Lục ca ta. Chẳng qua là không biết vì sao Tiết Vị Ương phải tra nó. Tiết Tùng Ninh nhìn thẳng vào ta, một lúc lâu sau mới nói:
“Hôm nay ta đến Lâm Vương phủ, nói với Vương gia về chuyện hỏa hoạn tối qua, ngươi lại không trốn ra được.”
Lời của hắn, làm ta cả kinh! Hắn nói với Quân Lâm là ta đã chết…..
Động môi, đột nhiên rất muốn biết vẻ mặt của hắn khi nghe ta đã chết. Chẳng qua là, mở miệng, lại hóa thành một chữ:
“Nha. . . . . .”
Cúi đầu, nhìn mũi chân của mình, mắt không biết vì sao, có chút chát chát.