Cũng nhanh đến cuối tháng sáu rồi, nắng cũng gắt hơn. Tất cả loài côn trùng sống trong vườn, ngay cả loài chim đều reo hò phấn khởi, ở trong không khí nóng bức tăng thêm một phần sức sống. Tiết Tùng Ninh đứng ở bên cạnh, bỗng nhiên xoay người, nhìn ta nói:
“Loan Phi, ngươi là người có một bí mật.”
Không phải câu hỏi, hắn nói xong rất là ung dung. Ta hơi ngẩn ra, sau lại bật cười:
“Ai mà không là người có bí mật chứ?”
Hắn trầm mặc, một hồi lâu mới nói tiếp:
“Thôi được, ngươi không muốn nói ta sẽ không ép ngươi.”
Hắn nhìn ta, nghiêm túc nói:
“Có thể ngươi muốn về nhà? Hay ta phái người đưa ngươi về.”
Trong lòng rất khó chịu, nhà, ta làm sao còn có nhà chứ? Cố gắng lắc đầu:
“Ta không có nhà.”
Nghe vậy, hắn dùng nụ cười áy náy nhìn ta, lại nói:
“Vậy ngươi cứ ở nơi này, coi nơi này là nhà của mình.”
Bị một câu nói đơn giản của hắn làm cho cảm động, chẳng biết tại sao, ta lại cảm thấy trên người của Tiết Tùng Ninh, thật sạnh sẽ, thật sạnh sẽ. Có loại hương vị khiến cho lòng ta yên tĩnh. Nhưng ta lại muốn rời đi, hết thất thần cũng là lúc ta phát hiện, thiên hạ rộng lớn, lại không có chỗ cho Phượng Loan Phi ta dung thân. Một loại thê lương xông lên đầu, ép đầu ta đến đau đớn.
“Sau này, ngươi hãy dọn đến Vị Minh Cư, ở với Vị Ương, vừa hay lại làm bạn cùng Vị Ương.”
Nói đến Tiết Vị Ương, trong mắt hắn thoáng qua một tia thương tiếc:
“Thật ra thì Vị Ương luôn rất cô độc, từ nhỏ không phải là nữ giả nam trang đi theo phụ thân tới doanh trại ở, thì cũng ở nhà luyện kiếm một mình. Muội ấy là một nữ tử thiện lương, nhưng lại chưa hề được sống một cuộc sống như một tiểu thư bình thường. Có lúc, muội ấy quá đoạn tuyệt. Nhưng cũng có lúc, thật nhiều khoan dung. Thật ra, muội ấy không biết rõ lắm là sống chung với người khác như thế nào.”
Trong lời của hắn, toàn là những câu đầy yêu thương dành cho nàng. Bỗng nhiên ta nhớ tới, ta từng nói hâm mộ nàng….., thì ra là không biết, ai cũng có bất đắc dĩ cùng nổi khổ tâm của mình. Ta gật đầu, dường như hắn rất cao hứng, còn muốn nói với ta cái gì, liền thấy một gia đinh vội vàng chạy tới, lớn tiếng kêu:
“Thiếu gia, có người ở trong cung đến, nói là Hoàng Thượng cho gọi!”
Hắn im miệng, chỉ bỏ lại một câu “Thật ngại” , rồi vội vã theo gia đinh rời đi. Ta đứng nhìn bóng lưng của hắn một lúc, liền có nha đầu tới đây, cười nói:
“Cô nương, nô tỳ cảm thấy ngài tới, thật tốt đấy.”
Ta không hiểu nhìn nàng, nàng cười giải thích:
“Ngài đừng nhìn thấy phủ tướng quân lớn như vậy, có thể trước kia lành lạnh ngắt nha. Thiếu gia cùng tiểu thư luôn có việc rất là bận bịu, hai người bọn họ cũng không thường chạm mặt. Thường là người này ở đây, thì người nọ không ở đây. Ngài tới, về sau tiểu thư sẽ có người nói chuyện. Thiếu gia cũng cười nhiều hơn!”
Vậy sao? Ta chưa bao giờ biết, hóa ra ta còn có nhiều chỗ tốt như vậy. Có điều, nghe nha đầu nói xong, ta mơ hồ mà cảm thấy tâm có chút động. Một loại bị người làm cho cảm động. Nha đầu thao thao bất tuyệt, nói với ta rất nhiều lời, mà nói, đều là về huynh muội Tiết gia. Cho đến khi nàng đem ta dẫn tới Vị Minh Cư, nàng vẫn còn nói không ngừng, ta nhin không được bèn cười, đã rất lâu ta chưa từng cười đến thoải mái như vậy. Gần chạng vạng tối, huynh muội Tiết gia một người cũng không có trở lại. Ta không khỏi có chút bận tâm, nha đầu khuyên ta không cần nhớ thương, nói việc này cũng là chuyện thường xảy ra. Ở Vị Minh Cư dùng bữa tối, kêu nha đầu cùng nhau ăn, nàng cười từ chối:
“Nô tỳ làm sao có thể cùng cô nương ngồi cùng bàn dùng cơm chứ?”
Ta lắc đầu:
“Ta cũng vậy, không tốt hơn ngươi bao nhiêu, cũng giống nhau thôi.”
Nếu không phải Tiết Tùng Ninh chứa chấp ta, ta chỉ sợ giờ này vẫn còn ở Lâm Vương phủ trải qua cuộc sống so với người làm còn không bằng đấy. Nha đầu từ chối, nhưng cuối cùng cũng chịu ăn cùng ta, chỉ là kiên quyết không chịu ngồi xuống. Ta không ép được nàng, liền cũng để tùy nàng. Lại qua thật lâu, sắc trời cũng đã đen thui, Tiết Vị Ương vẫn chưa trở về. Lúc ta đứng dậy đi tới cửa, thấy một người vội vã chạy tới đây, đợi đến gần, mới nhìn rõ, là Tiết Tùng Ninh. Vẻ mặt hắn căng thẳng, nhìn thấy ta, bật thốt lên hỏi:
“Vị Ương về chưa?”
Trong lòng của ta run lên bần bật, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra?