Ta cảm kích nhìn hắn một cái, vội đi vào.
“Mệt muốn chết rồi chứ gì.”
Hắn hỏi một cách dịu dàng. Ta bỗng nhiên nghĩ đến Tiết Vị Ương nơi hoàng cung, suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái. Mệt mỏi một chút thì có là cái gì, ít nhất, ta không có nguy hiểm nha. Hắn kéo ta qua ngồi, lại đứng dậy đi tới bên ngoài, sau một lát, mới trở về.
Ta không hỏi hắn đi làm cái gì, đi một ngày, giờ này có thể ngồi xuống, đối với ta mà nói, cũng là tốt rồi. Theo bản năng đưa tay xoa chân, lớn như vậy, vẫn chưa từng đi đường xa như vậy. Xem ra, ta thật có thói quen được nuông chiều quá rồi. Vẫn cười cười, ngày sau, phải học kiên cường rồi. Hắn cũng đi tới, ngồi xuống bên cạnh ta, than nhẹ một tiếng nói:
“Còn có đoạn đường thật dài, Loan Phi, ta khiến ngươi vất vả rồi.”
Ta lắc đầu:
“So với Vị Ương, ta có là cái gì.”
Lời vừa ra khỏi miệng, lại cảm thấy không đúng, nhìn về phía hắn, chỉ thấy nụ cười trên mặt hắn hơi thu lại, dáng vẻ ưu buồn, đưa tầm mắt dời đi. Tay để nơi đầu gối từ từ nắm chặt, không nói một lời nào nữa. Cách một lúc lâu, ở ngoài trướng truyền đến thanh âm nha đầu:
“Tướng quân, nước ấm đã có.”
Dường như hắn giật mình hoàn hồn, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, lúc đi vào, trong tay liền cầm thêm một chậu gỗ. Cẩn thận để xuống bên cạnh chân của ta, lời nói nhẹ nhàng:
“Chân ngâm nước ấm, sẽ thoải mái một chút.”
Trong lòng ấm áp, rất cảm động. Bỗng nhiên, hắn lại đứng dậy, đi tới bình phong bên kia, nói:
“Ngươi còn là cô nương, Tùng Ninh nên tránh một chút.”
Nghe giọng nói của hắn, lại có chút nhẹ nhàng rồi. Ta không biết hắn cố ý làm bộ như như thế, hay là thật quên ta mới vừa lỡ lời. Chẳng qua là. . . . . .
Hắn cho ta còn là cô nương trong sạch sao? Cười khổ một tiếng, ta đã sớm không còn. Cẩn thận cởi giầy ra, bàn chân hồng hồng, lòng bàn chân đã sinh ra vết nước phồng, hèn chi lại đau như vậy. Nhíu mày, đem chân đặt vào trong nước ấm, có chút như kim châm, một lát sau lại thoải mái. Ngoái đầu lại, nhìn xuyên thấu qua bình phong, thấy Tiết Tùng Ninh vẫn đứng thẳng như cũ. Ta nghĩ, phá vỡ phần yên lặng này:
“Hoàng thượng lần này là muốn đi đâu?”
Thân thể hắn động một chút, chốc lát, mới mở miệng nói:
“Lúc đầu, Hoàng thượng nói đi Nam tuần, rồi tạm thời thay đổi nói, muốn đi Vân Châu.”
Vân Châu? Đó chính là muốn đi về phía Tây rồi. Ta không nói chuyện, hắn lại nói:
“Trước kia từng nghe cha ta đề cập tới, dường như Nhã Phi là người ở Vân Châu.”
Đáy lòng của ta cả kinh, Nhã Phi! Như vậy, lần này Hoàng Thượng đi tuần, là trùng hợp, hay là có ý đồ gì khác? Bỗng dưng, lại nghĩ tới mặt của Quân Lâm, nhắm mắt lại, lắc đầu một cái, còn nghĩ tới hắn làm cái gì?
“Loan Phi?”
Không nghe thấy ta nói nữa, Tiết Tùng Ninh khẽ gọi ta, ta lấy làm kinh hãi, không biết giãi thích sao, bèn biện lý do:
“A, không có gì, ta chỉ là đang suy nghĩ, ta chưa từng đi Vân Châu.”
Nghe vậy, dường như hắn cũng không có suy nghĩ gì nhiều, chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng, liền không nói nữa. Buổi tối, ta ngủ trên giường, còn hắn dựa vào một bên trên giường. Lăn qua lộn lại, vẫn không ngủ được, nghiêng người, nhìn hắn. Ánh trăng xuyên thấu qua mành trướng, chiếu vào khe hở, phản chiếu trên mặt của hắn. Ta có thể nhìn rõ lông mi hắn thật dài khẽ lay động, thật ra thì ta hiểu rõ, nhất định là hắn cũng không ngủ được. Ta lo lắng Vị Ương, chỉ biết hắn còn lo lắng hơn ta. Thở dài một tiếng, địa vị tướng quân cao quý, cũng phải cẩn thận từng li từng tí để sinh tồn. Hôm sau, theo Tiết Tùng Ninh đi ra ngoài, nhìn thấy bọn thị vệ bên ngoài quăng tới ánh mắt kinh ngạc, lại thật giống như trong mơ hồ xen lẫn thoải mái. Sau đó, ta nghe thấy nha đầu nhỏ giọng nói:
“Khó trách Tiết tướng quân vẫn chưa lấy vợ, thì ra, đúng là đoạn tụ nha!”