Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu


Ta lấy làm kinh hãi, chắc là thấy ta cùng với Tiết Tùng Ninh từ trong trướng ra ngoài, cho nên bọn họ là cho là ta với hắn. . . . . .
Kinh ngạc ngẩng đầu, liếc mắt nhìn về phía hắn, thấy vẻ mặt hắn không thay đổi, giống như lời nói mới vừa rồi căn bản không có nói qua, vẫn thong dong bình tĩnh như cũ. Buổi sáng, đội ngũ chỉ nghỉ ngơi được một lát, lấy tốc độ cực nhanh thu thập xong tất cả, lại tiếp tục lên đường. Tiết Tùng Ninh tỉ mỉ giao phó mọi việc phải cẩn thận, hắn nói không thể mỗi thời mỗi khắc trông coi ta, ta nghiêm túc đáp một tiếng, hắn mới gật đầu rời đi. Chuyện tươi sốt luôn truyền đi mau. Gần như những người ở phía dưới đều biết ta với Tiết Tùng Ninh có ‘Quan hệ đặc biệt’ rồi.
Sau lưng, nghị luận ầm ĩ, trước mặt ta, bọn họ lại không dám chọc phá mối quan hệ kia. Lúc nghỉ ngơi, liền có thị vệ cười tới bắt chuyện:
“Huynh đệ, đoạn đường này chúng ta nhìn thấy, cũng chỉ có ngươi là có dáng dấp mặn mà nhất. Quả thật so với những cung nữ còn duyên dáng hơn a!”
Ta xấu hổ cười, một người thuận thế liền khoác vai của ta, cười hỏi:
“Aiz, huynh đệ ngươi tên gì?”
Ta lấy làm kinh hãi, vội nghiêng người tránh né, nói cà lăm:
“Ta tên là. . . . . . Gọi A Phi.”
Bịa một cái tên cho qua loa, cũng không thể nói cho bọn hắn biết ta tên là Loan Phi?
“A Phi. Thật là một cái tên bình thường nha.”
Hắn nhìn chằm chằm mặt của ta, một hồi lâu sau lại cảm thấy kỳ lạ:
“Như đã nói qua, ta đây nhìn ngươi thế nào cũng cảm thấy thuận mắt a. Cũng khó trách tướng quân lại thích nha, ta đây còn không nhịn được. . . . . .”
Nói được một nửa, tựa như hắn chợt nhớ tới cái gì, ngượng ngùng cười, vội ngừng nói. Ta không nói gì, chẳng qua là đứng lên. Hiểu lầm liền hiểu lầm đi, ta ngày ngày ngủ lại doanh trướng tướng quân, dù có trong sạch, nói ra cũng sẽ không có người tin tưởng.
Bởi vì có quan hệ đặc biệt với tướng quân, dọc theo đường đi, bọn họ đều có ý, vô ý đối với ta chiếu cố một chút. Ta còn cảm thấy may mắn nha. Sáu ngày sau, rốt cuộc đã tới Vân Châu. Xa xa, liền nhìn thấy cửa Vân Châu thành mở rộng ra. Loáng thoáng còn có thể nhìn thấy người rậm rạp chằng chịt. Lần này, Hoàng thượng không phải là vi phục xuất tuần(* cải trang vi hành), nói vậy quan viên địa phương đã sớm thu tin tức. Một nhóm người cỡi ngựa chạy như điên tới, người cầm đầu mặc quan phục, chắc là phủ doãn Vân Châu rồi. Hắn nhảy xuống ngựa, cung kính quỳ xuống, cúi đầu nói:
“Thần, Thẩm Sóc Phong cung nghênh hoàng thượng giá lâm, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
“Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Người ở phía sau hắn cũng dập đầu hô to. Tiết Tùng Ninh khẽ giơ tay lên, đội ngũ hùng dũng nhất thời ngừng lại. Màn xe được nhấc lên nhẹ nhàng, một vị công công đỡ Hoàng Thượng ra ngoài, ta chỉ nhìn thấy một góc long bào của hắn. Nghe thanh âm hắn vang tới:
“Đều miễn lễ đi.”
Trong giọng nói của hắn, mang theo giọng khàn khàn, đã không che giấu được già nua.
“Tạ Hoàng Thượng!”
Mọi người phía trước vâng lời đứng dậy, lại nghe Hoàng Thượng nói:
“Trọng Vân, đã mười năm rồi Trẫm không thấy ngươi.”
Ta có chút kinh ngạc, mở to mắt nhìn lại, thấy một nam tử ước chừng bốn mươi mấy tuổi nâng bước tiến lên, cúi người nói:
“Làm phiền Hoàng Thượng nhớ rồi, vi thần đáng chết.”
Theo trang phục của hắn, bất quá cũng chỉ là sư gia mà thôi. Lại có thể khiến Hoàng Thượng nhắc riêng, ta có chút kinh ngạc, đến tột cùng hắn là ai. Nghe khẩu khí Hoàng Thượng, phải là người hết sức quen thuộc. Nhưng, hắn rõ ràng chỉ là sư gia. Ta đang thất thần, đột nhiên đội ngũ lại đi tiếp. Vội thu hồi suy nghĩ theo sau.
***
Hành trình đi Vân Châu. Bởi vì bọn họ đã sớm ‘Biết’ quan hệ của ta với Tiết Tùng Ninh, nên lúc an bài gian phòng liền trực tiếp đem ta xếp ở bên trong phòng của hắn. Ta không biết là nên cảm kích, hay là nên cười khổ. Một người, ngồi ở bên trong phòng, chờ Tiết Tùng Ninh trở lại. Tối nay, Thẩm Sóc Phong vì đón tiếp Hoàng Thượng, nhất định sẽ mở dạ tiệc, cho nên Tiết Tùng Ninh cũng sẽ không trở lại sớm.
Chờ thật lâu, thanh âm bên ngoài dần dần nhỏ đi, chỉ thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng bước chân có trật tự của thị vệ đi tuần đêm. Lại ngồi một lát, dường như thấp thoáng nghe thấy có người đứng ngoài cửa. Ta cho là Tiết Tùng Ninh trở lại, đang chuẩn bị đứng dậy đi mở cửa, cửa lập tức bị đá văng, kiếm quang lóe lên, hai hắc y nhân phi thân vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui