Ai có thể tìm được Bồ Công Anh màu tím, là có thể lấy được tình yêu hoàn mỹ. . . . . . Ai có thể tìm được Bồ Công Anh màu tím, là có thể lấy được tình yêu hoàn mỹ. . . . . . Ta từng cho đó là tình yêu của ta. . . . . .
Thứ gì đó ấm áp trượt ra từ khóe mắt, theo gương mặt chảy xuôi xuống. Trong nháy mắt, lại trở nên lạnh buốt. Chợt ngón tay co rút lại, rồi giật mình mở mắt. Đỉnh đầu là màn trướng màu xanh nhạt thêu hoa sen, gió vào từ cửa sổ thổi trúng màn lụa kia chầm chậm tung bay, nâng mũi, dường như còn ngửi thấy mùi hương thơm mát mà thanh tịnh…… Nơi này. . . . . . Là nơi nào. . . . . .
Ta không phải là đang đi theo Hoàng Thượng đến nơi toàn là Bồ Công Anh màu tím sao? Chợt nhảy dựng lên, cảm giác bên cạnh có một bóng người khẽ động, ta theo bản năng quay đầu lại, thấy Tiết Tùng Ninh đứng ở cạnh giường ta, nhìn ta, chỉ nhìn ta. . . . . . Thấy ta tỉnh lại, hình như hắn rất là kinh hãi, lại lo sợ không yên thối lui nửa bước.
“Tướng quân. . . . . .”
Ta kêu hắn. Hắn cúi thấp đầu:
“Có mạt tướng.”
Kinh ngạc mà nhìn hắn, không hiểu vì sao đang êm đẹp tự dưng hắn lại xưng ‘Mạt tướng’. Nhấc chăn lên, ta xuống giường, đi về phía hắn, cau mày hỏi:
“Tướng quân đang nói cái gì? Còn nữa…, ta. . . . . . Ta làm sao lại ở chỗ này? Nơi này, là nơi nào. . . . . .”
Vừa hỏi, ánh mắt vừa quan sát mọi thứ trong phòng, đầu lưỡi có chút cứng ngắc, tâm buộc chặt từng chút từng chút một. Hắn lại lui, trước sau vẫn duy trì khoảng cách nửa trượng với ta. Bỗng nhiên ta cảm thấy vô cùng hoảng hốt, đưa tay ý muốn đụng vào áo của hắn, hắn vội nghiêng người tránh qua, mở miệng:
“Nếu nương nương tỉnh, mạt tướng đi bẩm báo Hoàng Thượng.”
Hắn dứt lời, xoay người liền rời đi. Ta chỉ cảm thấy đầu óc ‘Ông’ một tiếng, rốt cuộc hắn đang nói cái gì? Đang nói cái gì? Kêu ta —— nương nương? Ta khi nào. . . . . . Biến thành nương nương? Mắt thấy hắn sắp đi ra cửa, đột nhiên ta chạy lên, dùng sức kéo ống tay áo của hắn, đè ép thanh âm nói:
“Cái gì. . . . . . Cái gì nương nương? Tướng quân, ta là Loan Phi mà!”
Trong mắt hắn thoáng qua một tia đau đớn, đột nhiên nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, mở miệng nói:
“Nương nương sợ là không nhớ rõ, từ ngoài thành trở lại hành cung, Hoàng Thượng đã mở kim khẩu, muốn phong ngươi làm phi. Chỉ thiếu hồi cung tuyên thánh chỉ mà thôi.” Hắn nói xong, ta lảo đảo một cái, thiếu chút nữa là ngã nhào trên đất. Hắn muốn đưa tay tới đỡ ta, cũng là đấm vào khoảng không, lại ngơ ngẩn. Ta sững sờ lắc đầu, không thể nào, không thể nào, Hoàng Thượng làm sao có thể phong ta làm phi?
“Không phải sự thật, đúng không?”
Ngước mắt nhìn hắn, nói cho ta biết đi, đó không phải là sự thật. Ngực như bị thứ gì đó đè ép, hô hấp có chút khó khăn. Ta ra sức hút khí, vẫn cảm thấy hít thở không thông. Thật là khổ sở, tại sao lại khó thở như vậy? Nam tử chợt đưa tay qua đở lấy thân thể đang lảo đảo muốn ngã của ta. Hắn nhìn ta rất lâu, một lúc sau mới mở miệng thử dò xét:
“Khinh Ca?”
Ta chợt ngơ ngẩn.
“Khinh Ca, ngươi là Khinh Ca, có đúng hay không?”
Hắn run rẩy ôm lấy ta, giọng nói hơi hưng phấn cùng kích động:
“Ta đã sớm biết là ngươi, ta đã sớm biết. . . . . .”
“Ta. . . . . .”
Ta không phải là Khinh Ca đâu, nhưng mà, ta giải thích như thế nào đây?
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . . Ta biết ngươi che dấu thân phận là có nổi khổ tâm, ta biết một mình ngươi phải cẩn thận để sống sót cũng không dễ dàng gì, những thứ này ta đều biết. Ngươi không muốn nói, ta từ trước đến giờ cũng không có ý gượng ép ngươi. Ta chỉ là, muốn bảo vệ ngươi thật tốt, để ngươi ở lại bên cạnh ta, mà bảo vệ ngươi thật tốt.”
“Nói ngươi bị bệnh dịch trên đường lưu đày, ta không hề tin. Ta vẫn âm thầm phái người tra tìm tung tích của ngươi. Đêm đó, ở Lâm Vương phủ, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta biết ngay, ngươi là Khinh Ca. Con mắt của ngươi, ánh mắt quen thuộc này, cho dù đã hơn mười năm, ta vẫn nhớ rất rõ ràng. Giống như hôm qua.”
“Ta biết ngươi tại sao lại sợ Lâm vương, ngươi hận hắn. Nếu không phải hắn, hơn hai trăm mạng người ở Phượng phủ cũng sẽ không chết. Ta vội đến nói cho hắn biết về cái chết của ngươi, chẳng qua là muốn hắn nghĩ ngươi thật sự biến mất khỏi thế gian này. Ngươi thật cho rằng. . . . . . Hắn cái gì cũng không biết sao?”
Lời của hắn, một câu so với một câu càng làm ta cảm thấy khiếp sợ! Thì ra, đây mới là nguyên nhân hắn muốn ta giả chết!