Vô cùng khiếp sợ, nhìn nam tử trước mặt, hắn cho rằng ta ở Lâm Vương phủ là vì tìm Quân Lâm báo thù, hắn cho rằng ta che dấu thân phận để tiếp cận Quân Lâm. Còn hắn, một lần lại một lần giúp ta một cách rất bình tĩnh, cũng bởi vì hắn nghĩ ta là Khinh Ca. . . . . .
Hắn sợ Quân Lâm đoán trúng thân phận của ta, sẽ đối với ta bất lợi. Ngực đau nhói, hắn nào biết, thật ra Quân Lâm đã sớm biết được thân phận của ta. Ta, căn bản không phải Khinh Ca. . . . . .
“Khinh Ca, nếu như ngươi không muốn, không muốn làm phi tử Hoàng Thượng, như vậy ta ——” hắn tạm ngừng, cắn răng nói:
“Ta nhất định nghĩ biện pháp dẫn ngươi rời đi!”
Trái tim đập mạnh liên hồi, ta mới nhớ tới chuyện này. Vội vã đẩy hắn ra:
“Vì sao. . . . . . Hoàng thượng vì sao phải phong ta làm phi?”
Ta vẫn không thể nào nghĩ ra, sự tình làm sao lại biến thành như vậy. Sắc mặt Tiết Tùng Ninh ngưng trọng, khẽ cắn môi, nhưng mà nói không ra một câu. Lúc này, chỉ nghe tiếng gọi của công công ở bên ngoài:
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng ngài chậm một chút mà!”
Ta lấy làm kinh hãi, rốt cuộc vẻ mặt Tiết Tùng Ninh cũng biến đổi. Tim đập mạnh, ta vội thoát khỏi ngực của hắn, bất kể như thế nào, ta cũng không thể làm liên lụy tới hắn. Ta không biết quá khứ hắn và Khinh Ca như thế nào, nhưng hắn thật sự là người tốt. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, theo bản năng ngước mắt nhìn về phía cửa, thấy Hoàng Thượng đã vào cửa, nhìn thấy ta, con ngươi lóe sáng, bước nhanh đến trước, nắm lấy tay của ta, vui vẻ nói:
“Ái phi, ngươi rốt cuộc đã tỉnh!”
Ta sửng sờ, đứng bất động tại chỗ, đầu óc một mảnh trống không. Dường như mơ hồ nghe thấy thanh âm bi thương của Tiết Tùng Ninh:
“Mạt tướng tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế!”
Hắn không nhìn Tùng Ninh lấy một cái, chỉ nhìn chằm chằm vào ta. Giống như không chú ý một chút, ta liền biến mất trước mặt hắn. Hắn già thật rồi, khóe mắt, cái trán đều xuất hiện những nếp nhăn nhỏ li ti. Tóc đã hoa râm,dù cho khi chải tóc, công công cẩn thận đem phần tóc trắng giấu đi, nhưng vẫn có thể ngửi được mùi vị già nua kia.
“Ái phi, làm sao vậy? Là bởi vì thân thể không khỏe?”
Hắn ân cần hỏi, cẩn thận dìu ta về trên giường. Quả nhiên, hắn không nhớ rõ ta, cũng do khi đó ta còn quá nhỏ. Thậm chí cũng chỉ đứng ở xa xa thấy hắn được một lần. Ngay cả nhìn ta, hắn còn không thèm liếc mắt dù chỉ một cái, tất nhiên là sẽ không nhớ ta. Ta đây? Nên cảm thấy may mắn, hay là cảm thấy bi ai? Hắn quay đầu lại, hướng công công nói:
“Truyền thái y!”
Tầm mắt xẹt qua Tiết Tùng Ninh, hắn ho nhẹ một tiếng, nói:
“Tiết tướng quân làm sao lại ở nơi này?”
Dường như Tiết Tùng Ninh giật mình khôi phục thần trí, vội nói:
“Mạt tướng cho rằng. . . . . . Cho rằng nương nương cần gì, liền vào xem một chút.”
Nghe vậy, Hoàng Thượng cũng không truy cứu nữa, khoát tay một cái nói: “À, nơi này đã không sao, ngươi lui xuống đi.”
Tiết Tùng Ninh lặng lẽ nhìn ta một cái, cắn răng nói:
“Vâng” Liền lui xuống. Hoàng thượng xoay người, vẻ mệt mỏi trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng:
“Ái phi. . . . . .”
Hắn thì thầm khẽ gọi, bàn tay to bao trùm tay của ta, như thể trân bảo.
“Hoàng thượng!”
Ta theo bản năng muốn tránh, thế nhưng hắn lại nắm chặt, nhíu mày nhìn ta, có chút đau long, mở miệng:
“Ái phi không nhớ Trẫm sao?”
Ta hoang mang lắc đầu, ta không biết hắn đang nói gì. Hắn dùng lực kéo ta vào trong ngực, khóa chặt lại, than một tiếng, nói:
“Không sao, chỉ cần ái phi trở lại bên cạnh Trẫm lần nữa, cuộc đời này đối với Trẫm là đủ rồi!”
“Hoàng Thượng, ta là. . . . . .”
Chợt ngậm miệng, nói ta là ai? Phượng Loan Phi?
“Ngươi là ái phi của trẫm.”
Hắn ôm ta, khẽ nói.