Không Làm Quyền Thần Ta Chỉ Muốn Làm Ruộng


Bước vào tháng Tám, một cơn mưa bất chợt kéo đến, xua tan cái nóng oi bức còn vương vấn của những ngày hè.
Tô Lệnh Vãn thức dậy khi trời còn chưa sáng hẳn.

Từ phòng bên cạnh vọng lại tiếng ho khan, nàng vội vàng đẩy cửa bước vào.
Tô mẫu đang tựa vào đầu giường, sắc mặt vốn đã nhợt nhạt nay lại càng thêm đỏ bừng vì cơn ho dai dẳng.
Tô Lệnh Vãn vội vàng rót một cốc nước, dìu Tô mẫu uống từng ngụm nhỏ.
Uống nước xong, cơn ho cũng dần dịu lại.

Tô mẫu nhìn con gái: "Con đừng lo cho nương, mau đi làm việc của con đi."
Đặt cốc nước xuống, Tô Lệnh Vãn cúi người xuống, vừa kéo chăn đắp cho nương vừa nhẹ nhàng nói: "Con dọn dẹp xong quán là đi tìm đại phu cho nương."

"Không cần đâu." Tô mẫu vội vàng lắc đầu, "Bệnh cũ thôi, cứ mỗi khi đổi trời là lại thế này, qua vài hôm là khỏi."
Tô Lệnh Vãn không nói gì, rót thêm một cốc nước ấm đặt bên cạnh, rồi xoay người bước ra ngoài.
Một năm trước, sau khi bị đuổi khỏi Tô gia, Tô Lệnh Vãn đã cùng nương và đệ đệ thuê căn nhà này.
Nằm ngay mặt đường, phần trước được dùng làm quán mì, phần sau là nơi ở.

Tuy nhỏ nhưng cũng coi như có một mái nhà che mưa che nắng.
Nàng trở về phòng mình, rửa mặt qua loa rồi búi tóc gọn gàng, chỉ cài một chiếc trâm gỗ đơn giản rồi ra quán.
Trời vừa hửng sáng, Tô Lệnh Vãn vào bếp kiểm tra lửa trong lò.

Nước hầm xương bò đã ninh liu riu suốt mấy canh giờ, nước dùng đậm đà, thơm phức; trong nồi bên cạnh là thịt bò đã được hầm nhừ, nàng dùng đũa chọc thử, thịt mềm nhũn vừa tới.

Nàng bắt đầu nhào bột, cán mì và chuẩn bị các loại rau thơm.
Xong xuôi đâu đấy, ngoài đường đã bắt đầu có tiếng người qua lại.

Nàng mở cửa quán, treo biển hiệu "đã mở cửa", rồi quay vào tiếp tục công việc.
Chẳng mấy chốc đã có khách đến, Tô Lệnh Vãn vội vàng ra đón.
Thấy hai người quen, nàng cười chào: "Ngụy đại ca, Lý đại ca."
Hai người đến là Lý Thịnh và Ngụy Đông Dân, đều là bộ khoái của Đại Lý Tự.
Phủ nha Đại Lý Tự và quán mì nằm trên cùng một con phố, vì vậy các bộ khoái thường đến quán của Tô Lệnh Vãn ăn cơm.
Lâu dần mọi người cũng trở nên thân thiết.
Ngụy Đông Dân lớn tuổi hơn, đã có vợ con, Lý Thịnh còn trẻ, chỉ hơn Tô Lệnh Vãn bốn tuổi.
Vì nàng còn nhỏ, lại là con gái phải bọ bươn kiếm sống, nên mọi người đều rất quan tâm, giúp đỡ.
Hai người tìm một chiếc bàn ngồi xuống, Lý Thịnh nói với Tô Lệnh Vãn: "Hôm nay có bánh hành không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận