Edit: Cải Trắng
Nguyễn Tri Vi ngây người nhìn dòng tin nhắn.
Giọng điệu anh vẫn luôn cứng ngắc như thế, độc đoán không cho người khác từ chối.
Tính Thẩm Yến khá ngạo mạn, nói một là một hai là hai.
Trong từ điển của anh không có cụm từ “bị từ chối”.
Giờ cô mà không đi thì chẳng biết anh sẽ như thế nào.
Cô đóng vai nữ số 3 trong phim, cảnh quay không nhiều lắm.
Theo lịch quay trước đó thì khoảng bốn giờ chiều hôm nay sẽ tới cảnh của cô, nhưng do khả năng diễn xuất của vai nữ số 1 không tốt, hai cảnh mà quay trong một ngày mãi chưa xong, có khả năng sẽ nhì nhằng kéo dài thời gian.
Giờ quay về khách sạn một lúc xong tới chắc là… kịp nhỉ?
Hơn nữa, cô đã vào đoàn một tháng, cũng chừng ấy thời gian chưa gặp anh rồi, nên là lòng cũng rất muốn gặp anh.
Nghĩ tới đây, Nguyễn Tri Vi quyết định chơi lớn, rời trường quay tới điểm hẹn.
“Tớ có việc gấp phải rời trường quay một lúc, lát nữa tớ về.”
Tiếu Mông Mông trợn tròn mắt, cho rằng bản thân nghe nhầm: “Vi Vi, cậu nói thật à? Giờ không biết lúc nào chúng ta bị gọi ra diễn mà cậu dám đi? Tớ thấy cảnh quay chiều nay của nữ chính không thuận lợi lắm đâu, đạo diễn lại đang bực bội, tí nữa quay mà cậu chưa về là giận chó đánh mèo đấy.”
Nguyễn Tri Vi khựng lại: “Sẽ không lâu lắm đâu.”
Dứt câu, Nguyễn Tri Vi cầm điện thoại đứng lên, vội vã rời đi.
Tiếu Mông Mông ở đằng sau nghi hoặc dõi theo bóng lưng mảnh khảnh của cô, rốt cuộc là chuyện gì gấp mà có thể khiến cậu ấy tự ý rời khỏi đoàn làm phim như vậy nhỉ?
*
Khách sạn Lan Mộc là khách sạn cao cấp nhất ở đây.
Ngay trên bức tường ở đại sảnh đã treo một bức tranh sơn dầu có gam màu sặc sỡ, làm tô điểm thêm màu sắc cho không gian, phía trên có chùm đèn lấp lánh tỏa ánh sáng, khoe ra vẻ sang trọng đầy phong cách.
Khách sạn này có hệ thống an ninh rất tốt, đám chó săn không thể thừa cơ lẻn vào.
Nguyễn Tri Vi đứng trong thang máy, mắt nhìn bản thân phản chiếu trong bức vách vàng phía đối diện sáng loáng đến độ có thể soi gương.
Vách thang máy phản chiếu lại gương mặt thanh tú ửng hồng của cô, trên môi là lớp son nhàn nhạt.
Tâm trạng của cô bây giờ rất khó nói.
Vốn dĩ cô thấy hơi bực vì anh không trả lời tin nhắn, nhưng khi thấy anh đột ngột xuất hiện ở đoàn làm phim, sau đó còn muốn gặp cô, thế là cô lại thấy cũng không đến mức.
Trái lại, giờ cô còn thấy hơi căng thẳng.
Cô trước giờ luôn là học sinh ngoan, chưa từng làm chuyện để người khác phật ý bao giờ.
Đạo diễn không thích diễn viên tự ý rời khỏi phim trường, nhưng giờ cô lại lẻn ra ngoài chỉ vì muốn gặp anh, thế nên lòng chợt thấy hơi kích thích khi vi phạm quy tắc.
Như là học sinh đến trường trốn tiết vì yêu sớm vậy.
Hơn cả cảm giác kích thích như yêu sớm là tính nết của Thẩm Yến.
Cô biết lát nữa trong phòng sẽ xảy ra chuyện mờ ám gì.
Nghĩ tới đây, gò má cô nóng ran.
“Ting!” Cửa thang máy mở ra cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Tới tầng 34 rồi.
Nguyễn Tri Vi chấn chỉnh lại tinh thần rồi bước ra khỏi thang máy.
Cô men theo biển số từng phòng tìm, cuối cùng cũng tìm được phòng 3456 nằm ngay chỗ khúc ngoặt.
Cô đứng trước cửa hít một hơi thật sâu rồi đưa tay nhấn chuông.
Chuông cửa mới vang hai hồi, cửa phòng bật mở.
Nguyễn Tri Vi còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông bên trong đã nắm lấy cổ tay cô kéo vào.
Cửa đóng “rầm” lại một cái, người đàn ông đè cô lên tường.
Trong chốc lát, mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người Thẩm Yến vây lấy cô.
Nguyễn Tri Vi ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đào hoa tình tứ của ai kia.
Đường nét khuôn mặt Thẩm Yến khá sắc, anh sở hữu một bờ môi mỏng nhưng gợi cảm, cười nhẹ một cái thôi cũng đủ làm người khác say đắm.
“Nhớ anh không?” Thẩm Yến cố ý kéo dài giọng hỏi cô.
“Ừm…”
“Nhớ là nhớ, em ừm là sao?” Thẩm Yến cúi đầu, hơi thở như có như không phả vào mặt cô.
Tay anh liên tục vuốt ve bờ vai thon gọn của Nguyễn Tri Vi, cười đến là lưu manh.
Nguyễn Tri Vi không chịu nổi sự trêu chọc của anh, nhỏ giọng đáp: “Nhớ.”
Câu thừa nhận ấy coi như cô đầu hàng.
Tuy nhiên, lòng cô vẫn hơi bực chuyện Thẩm Yến không trả lời tin nhắn, cô nhịn không được hỏi: “Nãy em gửi tin nhắn cho anh, anh không đọc à?”
“Có đọc, nhưng quên hồi âm.” Thẩm Yến đáp qua loa lấy lệ, đặt nụ hôn lên vành tai cô: “Sao nào? Anh tới thăm em mà em còn không vui à? Hả?”
“Vui chứ.” Nguyễn Tri Vi nhẹ giọng nói.
Cô tự thấy mình dễ dỗ quá, nhưng đứng trước mặt Thẩm Yến, cô luôn dễ thỏa mãn như vậy đấy.
Thẩm Yến không chú ý tới tâm trạng cô, lúc này đây tâm trí anh đặt hết vào phần chân trắng nõn lộ ra ở phần xẻ tà của sườn xám.
Nãy ở đoàn làm phim, dù cô đứng khá xa nhưng anh cũng đã chú ý vẻ đẹp ấy.
Cô mặc sườn xám đúng là vừa thanh thuần lại gợi cảm, nhìn gần càng khiến lòng người chộn rộn.
Nghĩ tới đây, bỗng nhiên Thẩm Yến nhớ ra lúc đó hình như cô đang trao đổi gì đấy với người bên cạnh, trông có vẻ như nhắc tới mình.
Vì ở xa không nghe được tiếng, nên anh chỉ dựa vào khẩu hình miệng của cô đoán được ba chữ “không nhìn rõ”.
Không thấy rõ anh à?
Thẩm Yến bật cười, dùng tay nâng cằm cô lên, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình.
Trong đôi mắt dịu dàng như nai con ấy chỉ phản chiếu bóng anh.
“Giờ đã nhìn rõ anh chưa?”
Nguyễn Tri Vi run lên.
Chờ tới khi ngộ ra ý anh, cô suýt chút nữa thì phì cười.
Sao anh thù dai vậy chứ?
“Buồn cười lắm sao?” Thẩm Yến vuốt ve vành tai xinh xắn của cô.
Phần tai cô rất mềm, xúc cảm rất tốt, anh sờ một hồi lại muốn tiến thêm một bước.
Anh cúi người ôm ngang Nguyễn Tri Vi lên, không đếm xỉa đến tiếng hét vì bất ngờ của cô mà ôm người tới giường mới thả xuống.
Cô nằm trong lồng ngực anh dịu ngoan như một con mèo nhỏ vậy.
Đến bên giường, Thẩm Yến không vội hành động tiếp.
Anh ngồi đấy, dùng một bên tay ôm trọn eo Nguyễn Tri Vi, môi dán sau cổ đối phương, tay còn lại cũng không nhàn rỗi, cởi từng cúc váy của cô, miệng lại hỏi: “Em mặc sườn xám để diễn phim dân quốc à? Có cảnh nào diễn với nam chính không?”
“Có.”
“Nào, nói mấy câu anh nghe xem.”
Nguyễn Tri Vi cũng không hiểu Thẩm Yến nổi hứng chơi trò tình thú gì nữa.
Tốc độ cởi cúc của anh rất chậm, đã thế anh còn ôm xoay cô ngồi đối diện mình, chốc lát biến thành mỹ vị chờ anh thưởng thức.
Ngẫm nghĩ một lúc cô quyết định hùa theo anh, nhớ lại vài câu thoại trong kịch bản, điều chỉnh giọng điệu nói: “Tôi với anh không phải người chung đường.
Cô ấy thích anh, hay là anh chấp nhận ở bên cô ấy đi.”
Nguyễn Tri Vi tiến vào trạng thái nhập vai, ánh mắt lóe lên cảm xúc sinh động.
Thẩm Yến mỉm cười nói: “Tiếp tục.”
“Cậu chủ, anh đừng dây dưa với tôi nữa.
Bỏ qua cho tôi đi.”
Cậu chủ, anh bỏ qua cho tôi đi.
Những lời này cô nói bằng âm điệu trong mà sắc, mang tới lực sát thương cực lớn.
Con ngươi đen láy của Thẩm Yến nhuốm đầy dục vọng, anh cười nhẹ nói: “Mẹ nó chứ, mấy lời này được đấy… Thế thì người nào bỏ qua cho em được? Hửm?”
Yêu kiều khiến người ta muốn bắt nạt.
“Trong kịch bản, nam chính buông tha cho em mà…” Nguyễn Tri Vi lạc quan nói.
Đúng lúc ấy, Thẩm Yến cởi tới nút cuối cùng bộ sườn xám, xương quai xanh xinh đẹp bại lộ trong không khí, như chú bướm đang muốn bay.
Anh cúi đầu hôn lên xương quai xanh, chặn đứng lời cô định nói.
Sườn xám phác họa hoàn hảo eo nhỏ và đôi chân dài của cô.
Cô ngửa cổ lên, để mặc anh đòi hỏi.
Giống như là hiến tế.
Dâng cả người cô cho anh.
*
Xong chuyện.
Hoàng hôn buông xuống, bóng đêm bao phủ lấy thành phố, những chiếc đèn neon bên ngoài cửa sổ sát đất được thắp lên, hắt vào trong phòng những tia sáng yếu ớt.
Hai người họ triền miên trên giường.
Thẩm Yến thỏa mãn tựa vào đầu giường, phần chăn trắng tinh chẳng thể đắp hết người anh mà để lộ ra phần lưng trần trắng lạnh và phần cơ bắp mạnh mẽ.
Anh lười biếng cắn đầu thuốc lá, nửa ôm Nguyễn Tri Vi nằm trong lòng, khàn giọng nói: “Vi Vi, qua đây châm lửa cho anh.”
“Vâng.”
Nguyễn Tri Vi quay qua tìm bật lửa ở xung quanh, sau đó cô nhấn vào đầu bấm, kê ngọn lửa sát vào điếu thuốc của Thẩm Yến.
Thẩm Yến cúi đầu, dí đầu châm vào ngọn lửa lấy mồi.
Ánh lửa da cam lóe lên, chiếu mặt mày anh rõ ràng.
Dưới ánh lửa, nhan sắc của anh quá mức yêu nghiệt.
Anh nheo mắt, chậm rãi nhả ra một làn khói.
Nguyễn Tri Vi không thích mùi thuốc lá, nhưng trước Thẩm Yến, cô không thể hiện điều ấy ra ngoài.
Lúc này đây, bầu không khí giữa hai người vừa mờ ám lại nhẹ nhàng, cô nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Thẩm Yến, nhỏ nhẹ hỏi: “Anh đột nhiên tới đây làm gì thế?”
Nơi đoàn làm phim bọn họ lấy cảnh cách thành phố Bắc rất xa, gần như có thể xem là hẻo lánh, là nơi mà cậu ấm như Thẩm Yến không tài nào đặt chân tới.
Thẩm Yến đáp hàm súc: “Làm xong việc, tiện ghé qua thăm em.”
Anh có thể tới thăm cô đã rất vui rồi, Nguyễn Tri Vi nhếch môi hỏi tiếp: “Thế lúc nào anh đi?”
“Tối muộn hôm nay anh lên máy bay, mai còn có việc.”
Nguyễn Tri Vi đang định hỏi mấy giờ thì chuông điện thoại vang lên.
Cô ấn nhận ngay tức thì, đó là Tiếu Mông Mông gọi đến: “Vi Vi, cậu mau về đi! Sắp đến cảnh của chúng ta rồi.
Hôm nay tâm trạng đạo diễn kém lắm, đừng đâm đầu vào họng súng.”
“Được, tớ biết rồi.
Tớ tới ngay đây.” Nguyễn Tri Vi cúp điện thoại, vội vàng đứng dậy mặc quần áo.
Thẩm Yến nằm trên giường sầm mặt: “Nhất định phải đi à?”
“Dạ, sắp tới lượt em diễn rồi…” Nguyễn Tri Vi mặc quần áo được nửa chừng mới phát hiện ra Thẩm Yến mất hứng.
Cô nhẹ giọng giải thích: “Em xin nghỉ không hay cho lắm, chờ một thời gian nữa đoàn làm phim về phim trường thành phố Bắc lấy bối cảnh, chúng ta có thể gặp nhau hàng ngày mà…”
“Không xin nghỉ được thì khỏi làm.” Con ngươi đen láy của Thẩm Yến nhìn thẳng cô, giọng điệu lạnh tanh.
Nguyễn Tri Vi khựng lại, cụp mắt, không nói gì.
Cô đã ký hợp đồng với công ty quản lý, giờ phá hợp đồng sẽ phải bồi thường tiền vi phạm.
Thẩm Yến biết điều đó.
Nhưng anh chỉ nhẹ nhàng nói đúng một câu, không quan tâm hậu quả sẽ như nào.
Trong mắt Thẩm Yến, dường như cuộc sống của cô chỉ cần xoay quanh anh là đủ, anh không muốn cô bước vào giới giải trí, cũng chưa bao giờ nâng đỡ cô tiến bước trong sự nghiệp.
Anh hi vọng cô như chim hoàng yến nằm trong cũi mình xây lên, ngoan ngoãn nghe lời, biết làm anh vui, chứ chẳng để tâm tới lý tưởng hay ước nguyện của cô.
Có đôi khi, Nguyễn Tri Vi lấy làm nghi ngờ mối quan hệ của bọn họ.
Rõ ràng bọn họ là một đôi yêu nhau tạm thời không công khai quan hệ, nhưng thái độ của anh lại như thể cô là tình nhân được anh bao nuôi trong tối.
Thấy cô không nói gì, Thẩm Yến cười khẽ: “Nếu bình thường em cũng nghe lời như lúc trên giường thì tốt biết bao.”
Lời ấy khiến Nguyễn Tri Vi không biết đáp thế nào, đành thẳng thừng bỏ qua.
Cô im lặng mặc quần áo lại như cũ.
Lúc đi tới bên cửa, chuẩn bị rời đi, cô quay đầu liếc Thẩm Yến.
Thẩm Yến thôi cười, lạnh nhạt ngồi tựa vào đầu giường, thuận tay dụi tàn thuốc.
Lòng Nguyễn Tri Vi chua xót.
Khó lắm mới được một lần anh tới thăm, Nguyễn Tri Vi không muốn thấy anh không vui.
Cuối cùng, Nguyễn Tri Vi vẫn đi ngược trở lại bên giường, ngồi xuống bên cạnh, hôn lên cằm anh, dịu dàng nói: “Xin lỗi anh.”
Cô luôn thua cuộc khi đứng trước mặt Thẩm Yến.
Thẩm Yến không nhúc nhích.
Vẻ mặt anh lạnh tanh, cặp mắt đào hoa cũng trở nên sắc bén hơn nhiều lúc bình thường.
Nguyễn Tri Vi có hôn dỗ dành anh vẫn thản nhiên như không.
Chợt, chuông điện thoại của Nguyễn Tri Vi vang lên, đột ngột phá tan sự yên ắng.
Nguyễn Tri Vi khựng lại.
Cô muốn đi nghe điện thoại nên rời môi khỏi Thẩm Yến.
Thế nhưng, ngay giây sau, Thẩm Yến lại cử động.
Anh lật tay ôm ngang lưng Nguyễn Tri Vi, kéo cô lại sát mình.
Cô bị hành động bất ngờ dọa cho không kịp phản ứng, đập vào người anh một phát đau nhói.
“A…” Nguyễn Tri Vi đau tới nhíu mày.
Thẩm Yến khóa chặt eo nhỏ, ôm người không cho cô có hội rời đi, sau đó, anh cúi xuống hôn mạnh vào môi cô.
Nụ hôn của anh vừa nhanh vừa ngang tàng, chẳng kiêng nể gì cả, từng chút một thao túng tâm lý cô.
Chuông điện thoại vẫn vang lên liên hồn, quấy nhiễu bầu không khí.
Nguyễn Tri Vi bị Thẩm Yến ôm chặt trên giường.
Môi lưỡi quấn quýt..