"Là Phó Chi đẩy con!"
"Con nhỏ đó chướng mắt khi thấy con tốt hơn nó! Trong cái nhà này có con sẽ không có nó mà có nó sẽ không có con."
" Mẹ, mẹ để cho nó cút về cô nhi viện đi! Con về sau không muốn nhìn thấy mặt của nó nữa!"
...
Thị trấn nhỏ tháng 9 oi ả và bức bối.
Phó Chi đứng bên ngoài phòng bệnh cầm phiếu thanh toán, cách nhau một bức tường, tiếng cãi vã trong phòng to dần, giọng nói bên tai cô ngày càng rõ ràng.
"Triệu Minh Toàn, tôi mặc kệ, lần này nhất định phải đuổi con bé ấy đi!"
"Dù sao tôi cũng không dám nuôi một con sói mắt trắng như Phó Chi!"
"Nhưng năm ngoái khi chúng ta đến cô nhi viện nhận nuôi Phó Chi cũng đã hứa với viện trưởng là sẽ chăm sóc con bé thật tốt." Người đàn ông đang dựa vào giường bệnh nghe vậy liền liếc nhìn chân phải đang bó bột của con gái mình, có chút không đành lòng.
Một lúc sau, hắn hạ giọng nói với người vợ đang khóc: "Lan Chi, không phải em không biết tính cách của Chi Chi, Chi Chi không thể đẩy con bé được..."
"Tại sao lại không thể!"
Hứa Lan Chi oán giận nhìn chồng, tay liền chỉ ra ngoài: "Người nằm trên giường bệnh bây giờ là con gái của anh, nếu Phó Chi không đẩy con bé, thì con gái của anh lại có thể tự mình ngã xuống để nói xấu con nhỏ kia sao?"
Triệu Du Du trên giường bệnh cũng lạnh lùng nói: "Ba, con đã thảm đến mức này, ba còn muốn bảo vệ một người ngoài sao?"
"Du Du, con bé là em gái của con..."
"Làm gì có em gái nào sẽ đẩy chị gái của mình xuống cầu thang? Bác sĩ nói, chân của con nếu không chú ý liền dễ dàng để lại sẹo, đây đều là chuyện tốt mà Phó Chi đã làm! "
" Cô nhi viện bên kia em đã liên lạc được rồi, hôm nay sẽ có người đến mang con nhỏ kia đi, không cho phép anh ngăn cản.
Nếu không chúng ta liền ly hôn."
Giọng nói của người phụ nữ sắc bén.
Triệu Minh Toàn hoàn toàn không có chủ kiến, cả đời bị vợ khống chế, lập tức yên lặng: "Lan Chi, em đừng nóng giận, cùng lắm thì, cùng lắm thì anh không ngăn cản Chi Chi rời đi, nhưng mà..."
Nếu như không phải một năm trước từ cô nhi viện truyền đến tin tức, quốc gia nguyện ý trợ cấp 200.000 nhân dân tệ cho gia đình nhận nuôi Phó Chi, đúng lúc con trai cả của Triệu gia đang chờ tiền đi học đại học.
Triệu Minh Toàn cũng sẽ không ngu ngốc đến mức vội vàng nhận nuôi con của người khác.
Đang nghị ngợi, trưởng khoa đã gọi vào điện thoại di động của Triệu Minh Toàn.
Hắn liếc nhìn về phía vợ, thấy người sắc mặt lạnh lùng, rõ ràng không còn được lui, khó khăn nói: "Ừ, chúng tôi đang ở bệnh viện trên thị trấn.
Ông có thể trực tiếp vào đón con bé." Triệu Minh Toàn vừa nói vừa bực bội đi ra khỏi phòng bệnh, vừa định châm một điếu thuốc thì chợt nhìn thấy Phó Chi đứng ở cửa.
Người nọ khuôn mặt nửa rủ xuống, lông mi vừa mảnh vừa dài, bệnh viện hành lang đèn sáng trưng, chiếu xuống bóng dáng cô gái lấp ló ở hộp thuốc phía xa, khó có thể nhìn rõ biểu cảm.
"...Vậy thì, liền như vậy trước đi."
Người đàn ông hốt hoảng cúp điện thoại, hiệu quả cách âm của bệnh viện thật sự không tốt, xấu hổ xoa xoa tay: "Chi Chi, con nghe hết rồi sao? "
Phó Chi ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh nhân đen trắng tách biệt lặng lẽ nhìn hắn.
Triệu Minh Toàn bị cô gái nhìn, có chút chột dạ, vội quay mặt sang hướng khác.
Một lúc sau như nghĩ ra điều gì, hắn từ trong túi ra mấy tấm phiếu màu đỏ, chân thành nói: "Đây là năm trăm tệ, chính là một chút tâm ý của ta và Dì Hứa của con, con không cần phải cảm kích.
Viện trưởng một lúc nữa sẽ đưa con trở lại cô nhi viện, con cầm số tiền này, sống tốt một chút, sau này muốn gì liền mua, đừng bạc đãi chính mình."
Phó Chi liếc nhìn người đàn ông đang đưa tiền.
"Không cần, con không cần."
Cô gái còn cầm hóa đơn trong tay, khi nói chuyện thanh âm rất mềm mại, ánh mắt thanh lãnh sáng ngời nhìn qua Triệu Minh Toàn rồi lại nhìn về phía Triệu Du Du đang ở trong phòng bệnh: " Mọi người đều biết là con không đẩy chị ấy."
Sắc mặt của Triệu Minh Toàn đơ ra một lúc.
Phải, vợ chồng Triệu gia biết rất rõ rằng Phó Chi sẽ không đẩy người.
Dù sao cũng chính con gái của họ đã gây rắc rối vào ngày đầu tiên mà Phó Chi đến Triệu gia.
Nhưng ngoài xa trong gần, huống chi bây giờ Triệu Du Du đang nằm trong phòng bệnh, hai vợ chồng càng cảm thấy oán hận Phó Chi ăn nhờ ở đậu mà không biết nhẫn nhịn.
"Chi Chi, hiện tại nói những thứ này đều không có ý nghĩa, cũng đừng trách chị gái và dì Hứa, bọn họ đều có nỗi khổ riêng..."
Triệu Minh Toàn tự mình nhét tiền: "Con cầm đi, con cầm lấy ta mới cảm thấy tốt hơn."
Phó Chi lùi về sau một chút, đang bế tắc thì một người phụ nữ lớn tuổi bước vào từ bên ngoài: "Triệu tiên sinh, tôi đến mang Phó Chi trở về."
Triệu Minh Toàn quay đầu lại, nhìn thấy viện trưởng, tiền còn chưa đưa, sững sốt một lúc mới gật đầu: "Được."
Viện trưởng không nhìn hắn nữa, ánh mắt nhìn về phía Phó Chi: "Chi Chi, viện trưởng đã biết chuyện của con rồi, không phải Là lỗi của con, con không cần đau lòng, viện trưởng đã tìm cho con một gia đình mới."
Bà ấy lại nói: "Con còn nhớ dì lần trước con gặp ở cô nhi viện mà rất thích con không? Trước khi đến đây ta đã gọi điện thoại cho cô ấy rồi, cô ấy cũng biết đến hoàn cảnh của con, muốn nhận nuôi con và sống cùng con."
Giọng điệu của viện trưởng mang theo sự ôn hòa của một người lớn tuổi: "Người nhà kia đang đợi con ở ngoài bệnh viện.
Nếu muốn, con có thể cùng ta đi nhận người.
"
Đột nhiên, một cảnh tượng xuất hiện trong đầu của Phó Chi.
Một khuôn mặt vô cùng dịu dàng và xinh đẹp.
Cô suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi gật đầu.
Ánh sáng ấm áp bên ngoài cửa sổ đổ xuống, làm mờ đôi mắt đen và hàng mi của cô bằng ánh sáng dịu nhẹ.
Triệu Minh Toàn đi theo phía sau hai người.
Lý do thứ nhất là tiễn Phó Chi, lý do thứ hai là muốn nhìn một chút người nhận nuôi Phó Chi bộ dáng như thế nào, đừng làm cho đứa trẻ bị ủy khuất.
Ba người đi đến chỗ cửa viện, cũng là giữa trưa.
Lục gia xe liền ngừng ở bệnh viện ngoại.
Ánh sáng u ám bên trong xe, Lục Cảnh Thanh cúi đầu, sườn mặt mịt mờ ám trầm.
Mãi đến khi thư ký ở trên ghế lái nhắc nhở một câu, hắn mới ngẩng đầu lên.
Ánh mắt sâu thẳm lướt qua viện trưởng, dừng lại trên người Phó Chi vài giây, sau đó không dấu vết mà dời đi.
Đây là người của gia đình nhận nuôi đến gặp Phó Chi, nam nhân quyền quý nhất của thành phố A, Lục Cảnh Thanh.
Lục Cảnh Thanh cùng vợ là Hứa Vi vợ chồng tình thâm, chỉ là sau khi cưới, Hứa Vi khi mang thai đứa thứ hai bị động thai, không chỉ sinh ra con trai chỉ số thông minh bị khiếm khuyết mà còn khiến cô một thân mắc bệnh, không thể sinh con.
Hứa Vi nằm mơ đều muốn có cho mình một cô con gái, ba tháng trước mới cùng Lục Cảnh Thanh thương lượng, đi cô nhi viện nhận nuôi một cô con gái nhỏ, liếc mắt một cái liền nhìn trúng Phó Chi, chỉ là khi đó Phó Chi đã có cha mẹ nuôi.
Hôm nay viện trưởng bất quá cũng ôm thái độ dò xét, chưa từng nghĩ Hứa Vi so với ai khác đều tích cực, thành phố A cùng trấn nhỏ có nửa ngày lộ trình, cô sợ lại ra biến cố, liền thúc giục chồng đang công tác ở thành phố A tới đón người.
Thư ký ở ghế lái đúng lúc nhắc nhở: "Nhị gia, ngài không xuống xe để gặp Phó tiểu thư một chút sao?".
Lục Cảnh Thanh nghe vậy giơ tay đẩy cửa xe ra, hắn một thân tay trang màu xanh ngọc, ngũ quan tuấn tú, đặc biệt là cặp mắt kia, hẹp dài mà lại thâm thúy, càng nổi bật lên khí chất lỗi lạc.
Viện trưởng chỉ vào Phó Chi nói: "Lục tiên sinh, đây là Phó Chi.".
Lục Cảnh Thanh trên mặt hiện lên một vẻ kinh ngạc.
Vừa lúc nãy xem qua cũng không rõ ràng, đây là coi như hắn lần đầu tiên tiếp xúc với cô bé mà vợ mình nhắc đến.
Lục Cảnh Thanh biết trấn nhỏ hoàn cảnh cũng không quá tốt, hắn cho rằng ở nơi này Phó Chi hẳn là giống với người đàn ông phía sau, bộ dạng bình thường, ăn mặc quê mùa, bị cuộc sống mài mòn mà góc cạnh.
Nhưng mà cẩn thận quan sát qua, Phó Chi mặc một cái áo màu trắng ngắn tay, bên dưới là quần yếm ống rộng, chỉ lộ một đoạn mắt cá chân mảnh khảnh.
Cô lớn lên cực kỳ đẹp, màu đen tóc dài lười biếng khoác trên vai, mắt hạnh hơi rũ, lông mi lại trường lại mật, toàn thân toát ra một loại cảm giác làm người ta muốn gần gũi âu yếm.
Người cùng người là chính là giao tiếp bằng mắt, Lục Cảnh Thanh chỉ liếc mắt một cái là có thể lý giải, vì cái gì mà vợ luôn nhắc tới cô bé này, trong mắt lại tràn ngập yêu thích.
Thấy Lục Cảnh Thanh gật đầu, viện trưởng lại đối với Phó Chi giới thiệu: "Chi Chi, đây là người mà ta cùng con đã nói Lục Cảnh Thanh tiên sinh."
Phó Chi theo hướng viện trưởng chỉ tay, nhìn sang.
Lục Cảnh Thanh khuôn mặt kiên nghị, trên mặt biểu cảm dư thừa nào.
Triệu Minh Toàn ngơ ngác đứng sau lưng Phó Chi.
Chiếc xe của Lục gia kia, hắn biết, là Land Rover*, giá khởi điểm phải là 7 số.
.