10 giờ tối, Lục gia.
Phó Chi từ phòng tắm đi ra.
Cô mới vừa tắm rửa xong, tóc được sấy khô đến một nửa, việc đầu tiên làm là duỗi tay lấy cái điện thoại siêu mỏng từ trên giường, nhấn vào giao diện trò chơi.
Cô có hai chiếc máy, ngày thường dùng một cái tương tự như máy tính dùng để bàn, cả hai đều cùng một hãng.
Chiếc máy tính màu trắng rất tinh xảo lại gọn gàng, trên màn hình là một con mèo rừng to lớn.
Ánh mắt vừa tàn nhẫn vừa có chút khinh bỉ.
Cô ngồi trên ghế đang uống sữa bò, trang wechat trên máy tính liền "Leng keng leng keng" vang lên không ngừng.
Phó Chi tùy tiện nhấp vào, cửa sổ nhỏ được phóng to ra.
Theo sau đó liền hiện lên một khuôn mặt.
Đối phương mặc một bộ âu phục cao cấp được đặt may, tuổi đã ngoài bảy mươi, nhưng phong độ rất tốt, nói là năm mươi, sáu mươi tuổi cũng có thể tin.
Hai tay chống trên chiếc gậy chống mạ vàng, lông mày nhíu lại, vẻ mặt rất trang nghiêm.
"Lệ gia gia.
" Phó Chi dựa vào lưng ghế, nhìn ông lão trong video.
Lệ lão gia bị một tiếng kêu hoàn hồn, ông liếc mắt nhìn lại, hốc mắt đỏ hoe dừng ở trên người Phó Chi, tựa hồ là quá đột ngột, cảm xúc rất kích động: "Chi Chi a, cháu cuối cùng trả lời cuộc gọi rồi!"
Phó Chi gật gật đầu: "Có chuyện gì sao?"
"Cháu tính khi nào trở về Bắc Kinh?" Lệ lão gia đỏ mắt nói: "Mấy ngày trước anh trai Nam Lễ của con đổ bệnh nặng, Tiểu Hà đến bây giờ vẫn không kiểm tra ra cơ thể nó có vấn đề gì.
"
Lệ Nam Lễ, cháu nội đích tôn của Lệ lão gia, người thừa kế tập đoàn Lệ thị ở Bắc Kinh.
Phó Chi nói: "Không kiểm tra ra cũng là chuyện bình thường, ông cũng không cần hoảng.
"
"Dù sao thì nó cũng là học sinh kém nhất mà cháu từng dạy.
"
Lệ lão gia: "! "
Chà, Hà Minh, cựu phó hiệu trưởng Đại học Thanh Hoa, một ngôi sao đang đi lên trong lĩnh vực 'tình báo y tế'*.
( Đây là thông tin tình báo thu được từ việc nghiên cứu mọi khía cạnh của môi trường tự nhiên và nhân tạo bên ngoài có thể ảnh hưởng đến sức khỏe của lực lượng quân sự.
Thông tin này không chỉ được sử dụng để dự đoán điểm yếu y tế của kẻ thù mà còn cung cấp cho lực lượng của chính mình! )
Nếu là lời này là người khác nói thì Lệ lão gia khẳng định sẽ cãi lại vài câu, nhưng Phó Chi thì khác, từ lúc sinh ra đã không giống.
Cô là con gái của quốc gia, là sản phẩm thử nghiệm thế hệ thứ tư được phát triển bằng công nghệ nhân bản sau khi đầu tư vô số nhân lực và vật lực.
Từ quan điểm sinh học mà nói, cô là một con người thật sự, chẳng qua so với người thường, năm đó trong phòng thí nghiệm 927, quốc gia đã tập hợp lại các loại gen ưu tú nhất trong các lĩnh vực từ mọi tầng lớp nhân loại ghép vào chuỗi DNA của cô.
Mới sinh ra vài tháng, cô bé đã bộc lộ sự khác biệt hoàn toàn so với những đứa bé bình thường, bất luận là trí tuệ hay thể lực, cái gì cũng học rất nhanh, thậm chí ở các lĩnh vực đều vượt qua đám ông lớn đã cung cấp mẫu gen, thành thực mà nói là một sự thành công hoàn hảo.
Chẳng qua là bởi vì quá mức hoàn mỹ, Phó Chi từ nhỏ đã mất đi sự hồn nhiên của một đứa trẻ bình thường, hơn nữa cô sống cùng một đám ' lão quái vật ' trong phòng thí nghiệm, cảm xúc cũng chẳng chút dao động, phần lớn thời gian bình tĩnh như một cỗ máy móc lạnh băng.
Quốc gia nuôi nấng cô đến năm mười sáu tuổi, trong mười sáu năm này, Phó Chi sống ẩn dật sau tấm màn làm việc cho quốc gia.
Sau năm mười sáu tuổi này, quốc gia quyết định tìm cho cô một cặp cha mẹ.
Lệ lão gia biết rõ ràng quốc gia cũng luyến tiếc đem áo bông nhỏ tặng người.
Dù sao đối tượng thử nghiệm của ba thế hệ trước đều là con trai, lần này một chiếc áo bông nhỏ được tạo ra, lòng dạ Tư Mã Chiêu người người đều rõ.
( "lòng dạ Tư Mã Chiêu người người đều rõ" đã trở thành một câu thành ngữ, ý nói âm mưu hoặc dã tâm hoàn toàn lộ rõ, ai ai trong thiên hạ đều biết.
)
- --Tôi muốn khoe con gái.
Đang nghĩ ngợi tới.
Điện thoại của Lệ lão gia vang lên.
Thấy là Hà Minh, trong lòng ông lộp bộp một cái.
Sau khi điện thoại được kết nối, Hà Minh không biết nói gì đó, sắc mặt Lệ lão gia thay đổi: "Tôi biết rồi.
"
"Bệnh tình Nam Lễ nặng lên" Lệ lão gia cúp điện thoại, nhìn Phó Chi, hốc mắt có chút đỏ: "Chi Chi, ta!.
"
"Đem người đưa đến thành phố A đi.
" Phó Chi đánh gãy lời của Lệ lão gia.
Lệ lão gia kích động gật đầu: "Được được được! Vậy anh trai Nam Lễ phiền con chiếu cố rồi!"
"Không thành vấn đề.
" Phó Chi lấy một viên kẹo bơ cứng bỏ vào miệng, nhìn ông lão năm ấy cũng tham gia vào phòng thí nghiệm, không nhanh không chậm nói: "Ông yên tâm, cháu trai của ông cũng tương đương với một nửa cháu trai của cháu, cháu sẽ chiếu cố thật tốt.
"
Lệ lão gia: "! ".