Không Làm Tốt Công Việc Nghiên Cứu Khoa Học Thì Về Nhà Thừa Kế Gia Sản Bạc Tỷ


Từ Đồng Đồng lúc này mới nhìn về phía lễ phục trên tay Tô Tỉnh, sau một lúc lâu, nhẹ nhàng thở ra, cười ha ha một tiếng, giễu cợt nói: "Lê Lạc là nhà thiết kế yêu thích của tớ, lễ phục thiết kế hàng năm của cô ấy đều được đăng lên mạng xã hội, tất cả đều được tớ xem qua, không có bộ lễ phục nào như vậy cả!"
"Huống hồ những ai am hiểu đều biết, Lê Lạc luôn đi theo con đường thiết kế sang trọng cao cấp, mọi người nhìn lại chiếc váy này đi, trừ bỏ cổ áo đính ba viên kim cương nhựa ra thì có chỗ nào là tôn quý?!"
Cô gái nhỏ vừa khen lễ phục của Phó Chi lúc trước bị Từ Đồng Đồng nhìn chằm chằm, cắn môi lo lắng, đành phải sửa lời nói: "Nhìn kỹ lại thì chất vải khá bình thường, rất thô ráp, chắc là hàng vỉa hè!"
Từ Đồng Đồng vẻ mặt khinh thường: "Ngay cả kiểu dáng thiết của Lê Lạc cũng nhìn không ra, bắt chước lại cũng không được, loại rác rưởi thậm chí không thể gọi là bắt chước này ngay cả 9.

9 tệ cũng chưa tới!"
Vừa nói dứt lời, sau đó cô ta cầm chiếc váy mà Lục Sơ Uyển đã mặc qua ném đến trước bàn trang điểm của Phó Chi: "Đây, nhìn qua đã thấy rõ sự chênh lệch giữa hàng xa xỉ và hàng rác rưởi, có lẽ cậu nên nhìn nhiều những món đồ cao cấp trong tủ của Uyển Uyển thêm mấy lần nữa, mới biết được cái gì gọi là phẩm vị!"
Lễ phục để trong tủ lâu ngày có mùi ẩm mốc, rơi vào trên miếng mút dặm phấn, làm bay lên một tầng mỏng phấn.

Phó Chi nghiêng người, sau đó lại nhìn về phía Từ Đồng Đồng, đáy mắt dâng lên một sự lạnh lẽo, con ngươi đen nhánh thâm thúy.

Từ Đồng Đồng bị cô nhìn đến trong lòng "Lộp bộp" nhảy dựng một cái, một lát sau mới hoàn hồn: "Người nhà quê và người thành phố tầm mắt và lòng dạ khác nhau! Lấy một ngọn cỏ ra cũng có thể xem là bảo vật!"
Lục Sơ Uyển nghe vậy, đôi mắt đẫm lệ nhìn qua bộ lễ phục màu vàng, tâm trạng vừa tốt lên vài phần, liền nghe thấy trong đám người truyền đến một giọng nữ: "A! Tớ nhớ ra rồi! Thảo nào nhìn quen mắt đến vậy, lúc trước tớ từng tham quan bảo tàng ở nước Z, bên trong có trưng một cái áo choàng màu vàng giống hệt như thế!"
Nữ sinh đang nói tên là Bạch Diệu, ánh mắt dán chặt vào lễ phục của Phó Chi: "Thật sự giống nhau như đúc! Đặt dưới ánh đèn đều sẽ phát sáng!"
Từ Đồng Đồng nhíu mày: "Cậu điên à? Quần áo của một người nhà quê như Phó Chi làm sao có thể giống như đúc với đồ cổ trong bảo tàng!"
Bạch Diệu không đáp lời, cô ấy nhặt tấm danh thiếp dưới sàn lên, sau khi nhìn thấy con dấu của trụ sở thiết kế của nước Z, càng thêm xác định nói: "Nếu tớ không nhìn nhầm, chiếc váy này của Phó Chi là làm từ tơ vàng của nhện hoàng kim!"
Mọi người đều biết, tơ nhện là một loại sợi tự nhiên có độ bền và độ đàn hồi cao cho nên không có gì ngạc nhiên khi nó được sử dụng để may quần áo.

Nhưng tơ vàng của nhện hoàng kim lại khác!
Tơ mà nó kéo ra có màu vàng óng với màu sắc và kết cấu rất tuyệt vời, nhưng nó không thể nuôi dưỡng một cách công nghiệp hóa, mà nó chỉ có thể sinh sống trong môi trường cao nguyên tự nhiên của nước Z, cho nên việc lấy được tơ của nó không phải một chuyện dễ dàng.

Ngay cả chiếc áo ghi-lê vàng được đặt trong bảo tàng nước Z cũng phải thu thập tơ của hơn 1 triệu con nhện để làm thành, tiêu tốn mất bốn năm, cuối cùng trở thành chiếc áo vải dệt duy nhất trên thế giới được dệt bằng tơ nhện tự nhiên.

Bạch Diệu nói chiếc váy trong tay Phó Chi giống hệt với chiếc áo choàng trong bảo tàng, Từ Đồng Đồng giống như nghe thấy chuyện cười của thiên hạ: "Bạch Diệu, cậu ra ngoài không uống thuốc sao? Một tác phẩm được đặt trong bảo tàng nghệ thuật của nước Z, làm sao có thể rơi vào tay của Phó Chi? Cậu xem chúng tôi là một lũ ngốc sao?"
"Cứ cho là thật đi, đừng nói là Phó Chi, ngay cả Lục gia cũng không thể mua nổi loại bảo vật vô giá này!"
"Bạch Diệu, trong đầu của cậu chứa đầy thủy ngân à? Điều bậy bạ gì cũng có thể nói ra!"
"Tớ đã quan sát cận cảnh chiếc áo choàng đó ở trong viện bảo tàng, loại vải làm nên nó y hệt với loại vải làm thành lễ phục của Phó Chi!" Bạch Diệu gấp đến độ cả khuôn mặt đều đỏ lên: "Hơn nữa, ba của tớ là một chuyên gia khảo cổ học, tớ đối phương diện có rất nhiều kinh nghiệm nghiên cứu!"
Từ Đồng Đồng liếc nhìn về phía Phó Chi: "Nghiên cứu cái gì? Nghiên cứu như thế nào để bao che cho Phó Chi mua hàng giả ngoài vỉa hè để mặc sao?!"
Phó Chi nhướng mày, nở một nụ cười nhạt: "Nếu chiếc váy này là hàng thật thì sao?"
"Không có khả năng!" Từ Đồng Đồng không chút nghĩ ngợi, mặt đầy giễu cợt nói: "Đừng tưởng cậu vào được Lục gia thì thân phận sẽ tôn quý, những bảo vật xa xỉ được trưng bày ở bảo tàng, chắc gì cậu đã được xem qua? Cái này nếu là hàng thật, hôm nay tôi liền quỳ xuống xin lỗi cậu!"
Từ Đồng Đồng chính là không vừa mắt bộ dáng thanh cao của Phó Chi, cậu ta không hề tôn trọng người khác chút nào, lúc nào cũng khiến cô buồn nôn.

Phó Chi ngồi dưới ánh đèn, ánh sáng màu bạc ấm áp tỏa ra khiến làn da cô càng trắng hơn.

Vài giây sau, nhẹ giọng nói: "Nhớ kỹ lời cậu đã nói.

"
"Tôi nhớ rất rõ ràng!" Từ Đồng Đồng tràn đầy đắc ý, căn bản không cho rằng Lục gia có thể mua nổi tác phẩm nghệ thuật vô giá như vậy.

Tô Tỉnh nghi hoặc mà chớp chớp mắt: "Nhưng làm thế nào chúng ta có thể phân biệt thật giả?"
"Trên đây có mã QR!" Bạch Diệu chỉ vào tấm danh thiếp: "Cậu quét đi, quét xong liền biết chiếc váy này là gửi từ đâu tới.

"
Đôi mắt hạnh của Phó Chi ngưng lại, ánh mắt dừng ở trên người Từ Đồng Đồng, lời ít mà ý nhiều: "Cậu quét.

"
"Quét thì quét!" Từ Đồng Đồng liều mạng xông tới quét mã QR, muốn đánh tan sự kiêu ngạo của Phó Chi, giúp Lục Sơ Uyển rửa mối nhục.

Chẳng qua là sau khi bấm vào điện thoại để quét mã, cả người đều ngây ra.

Sau ba phút, trên trán Từ Đồng Đồng dần dần xuất hiện một tầng mồ hôi mịn.

Tất cả nữ sinh xung quanh đều nhìn vào Từ Đồng Đồng, chờ đợi kết quả.

"Này, Từ Đồng Đồng, cậu rốt cuộc xem không thấy kết quả sao?" Bạch Diệu dùng tay chạm vào bả vai của Từ Đồng Đồng.

"Không, cái này sao có thể! Nhất định là giả! Nhất định là giả, lai lịch của số liệu là giả!.

"
Từ Đồng Đồng không thể tin được nhìn vào địa chỉ gửi chuyển phát nhanh.

Studio - Lê Lạc.

Nhấn thêm hai lần vào địa chỉ, bên trong có một logo chính hãng do nước Z cấp cho studio.

"Phó Chi chỉ là một người nhà quê, sao có thể có quan hệ với với studio của Lê Lạc, tôi không tin, mã QR này là giả!" Từ Đồng Đồng đỏ mắt cãi lại.

Mấy nữ sinh xung quanh cũng không tin được, trong lòng hiếu kỳ, đều cầm di động quét mã QR.

Sau nhiều lần xác nhận, đám người mới phát ra một tràng cảm thán.

"Oa, bộ lễ phục này thật sự là thiết kế của studio Lê Lạc, cũng là phiên bản giới hạn của hoàng thất nước Z!!"
"Sau khi vẽ bức tranh thủy mặc lên đuôi váy và đính thêm kim cương lên cổ áo, nó rõ ràng còn đẹp hơn cái áo choàng trong bảo tàng!"
"Aizz, tớ lúc trước còn cảm thấy Lục Sơ Uyển rất hào phóng, hiện tại ngẫm lại, lễ phục trước đó cậu ấy mặc thì tính là gì? Dù có đem tất cả đồ trong phòng cậu ấy đến cũng không thể sánh bằng bộ lễ phục trên tay Phó Chi!"
"Chà! Nếu bây giờ tớ lại lôi kéo làm quen với Phó Chi thì ý đồ có rõ ràng quá không?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui