Không Lấy Hoàng Thượng Hắc Ám

Sắc phong xong rồi, Thái Hậu cũng đi
rồi, lễ mừng đương nhiên cũng đã xong, Phiêu Tuyết cũng nghênh đón cuộc
sống tốt đẹp của nàng trong Đông Li hoàng cung, được phong Hiền phi, ban thưởng Lạc Tuyết Cung, cung nữ thái giám hầu hạ ước chừng hơn trăm
người.
Phiêu Tuyết một mình đi trên đường nhỏ
Lạc Tuyết Cung, vì vị thối trên người mà không được tiếp đón nhiệt tình, nhưng Cố Hà Đông địa vị cao, không được tiếp đón cũng không đến nỗi bị
người ta ám hại.
Phiêu Tuyết tại đây trên đường đá hoa
rụng rực rỡ đi tới, bạch ngọc điêu lan, liễu xanh tiểu hồ, toàn bộ Lạc
Tuyết Cung đều là tiên cảnh bình thường, nghe nói Hoàng Thượng tan khánh yến liền hướng Lũng Tịch Ngọc— Lan Tịch Cung đi, gió nhẹ phất quá, nghĩ đến ngày sau không có người quấy rầy tâm tình là tốt rồi một mảnh thông thuận.
Bỗng nhiên cảm thấy tay chân có chút
ngứa ngáy, Thủy Bích đang ở tẩm cung thu thập những thứ mang tới từ Tể
tướng phủ, không biết mấy quân bài cùng xúc xắc còn không, Phiêu Tuyết
bỗng nhiên lòng tràn đầy vướng bận hướng tẩm điện đi đến.
“Nương nương?”


Bỗng nhiên một anh thanh thanh nhã âm gọi Phiêu Tuyết.
Phiêu Tuyết nhất thời hồi đầu, chỉ thấy một thân quần lụa mỏng hồng nhạt sắc áo phi bích mi sắc như đại nữ quan đứng ở trước mặt.

Phiêu Tuyết tò mò hướng nàng hỏi: “Cô nương có chuyện gì muốn nói với ta?”

Nàng nhận ra nàng, nàng chính là nha đầu đem ngọc
tỷ đưa cho Đông Phương Tuấn Lạc kia.
Thượng Quan Uyển Nhi liếc mắt một cái
cao thấp đánh giá Phiêu Tuyết, ngửi thấy được trên người nàng dị vị, rồi lui từng bước đem khoảng cách xa ra một ít.

(há há, ta ấn tượng cái mùi mắm tôm trên người tỷ quá cơ) Thấy nàng còn mặc một thân hỉ phục nhắc
nhở: “Nương nương, đại điển đã xong, có thể tắm rửa một chút đem hoa
phục thay thế nghỉ tạm, một chút khả năng có thể có cung yến”

Phiêu Tuyết đối nàng cảm giác cũng không tệ có lẽ có thể thu dùng nàng, gật gật đầu: “n”

Đang chuẩn bị đi Phiêu Tuyết bỗng nhiên quay đầu hướng nàng hỏi: “Đúng rồi, ngươi tên là gì?”

Thượng Quan Uyển Nhi đối nàng cúi thấp người vén áo thi lễ: “Nô tỳ kêu Thượng Quan Uyển Nhi, là Từ Vĩnh Cung nữ quan”

Phiêu Tuyết không khỏi hướng nàng cười, Thượng Quan Uyển Nhi sắc mặt ngẩn ngơ, nhất thời mất tự nhiên nhìn nhìn sắc trời, cáo từ: “Nô tỳ còn có việc, nô tỳ xin cáo lui trước”

Còn lại Phiêu Tuyết còn đứng tại chỗ cười, thật là một mỹ nhân lan tâm tuệ chất.
Cười xong về sau mới phát hiện…… đã
quên hàm răng còn dính món hải sản.


Khó trách Thượng Quan Uyển Nhi sắc
mặt ngẩn ngơ.

(hắc hắc.

Trời ơi may quá, hôm nay khôn ra a không có uống nước, không thì màn hình sẽ ướt nhẹp như vừa hứng cái hôn của Lạc ca.
Hắc hắc)
Phiêu Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu, quay người hướng tẩm điện đi đến.
Phiêu Tuyết trên đường trở về tẩm điện
liền trực tiếp quên mất chuyện xấu hổ vừa rồi, ngược lại chú ý đến hỉ
phục nặng nề trên người, nàng vì sao phải nhắc nhở nàng đổi hoa phục?.
Thủy Bích nhìn vội vã vào Phiêu Tuyết, vẻ mặt tò mò: “Tiểu thư, ngươi không phải đi dạo nơi khác sao? Như thế nào đã trở lại?”

“Không có gì, ta đi lại mệt mỏi”

Phiêu
Tuyết đặt mông ngồi xuống ghế, “Ngươi giúp ta tìm bộ quần áo nhẹ nhàng
chút, cho ta thay đổi”


Thủy Bích gật đầu, sau đó đến gần nội
điện mang một bộ quần áo đi ra, Phiêu Tuyết tiếp nhận quần áo, đột nhiên một cái phong thư bất ngờ theo cái xiêm y kia từ đâu rớt ra.
Tẩm điện lý bỏ Thủy Bích bên ngoài còn
có hai nha đầu, may mắn Thủy Bích tinh mắt, lập tức bước nhanh tiến lên
nhặt phong thư cất vào trong người.
Phiêu Tuyết cũng lập tức phản ứng lại, hướng hai nha hoàn nói: “Các ngươi lui xuống trước, bản cung muốn thay quần áo”

Hai nha hoàn hai mắt nhìn nhau, bất an nói: “Nô tỳ hầu hạ nương nương thay quần áo”

Phiêu Tuyết khoát tay áo: “Không cần không cần, các ngươi đi xuống”

Thủy Bích hướng các nàng chớp mắt vài cái ý bảo các nàng không cần phạm lời nói Phiêu Tuyết: “Nương nương đây để mình ta hầu hạ”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận