Không Lấy Hoàng Thượng Hắc Ám

Thấy trong mắt nàng đột nhiên tản mát
ra ánh sáng, hắn nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, về sau mới lưu luyến không rời: “Trẫm còn có thể nào lừa ngươi được đây”

Hắn đem nàng từ trên lồng ngực xả xuống, để cho nàng nằm bên cạnh hắn.
Phiêu Tuyết nhìn trên nóc tường Vân
Long Phượng hoa văn đẹp mắt, nghĩ thầm đây chỉ có nhà thiên tử mới có
thể dùng loại vật này: “Ngươi theo ta cùng nhau trở về sao?”

Phiêu Tuyết đột nhiên hỏi.
Hắn ngẩn người, tiếng cười khô mát mà thanh thúy: “Ngươi muốn trẫm cùng ngươi đến song thân lại mặt?”

Phiêu Tuyết ai oán nghĩ, làm sao đột
nhiên có thể nảy ra ý nghĩ này chứ.

Thôi, mình có thể trở về như vậy là
đủ rồi.


Thích thú mà cười, đóng lại ánh mắt, ngủ.
Đông Phương Tuấn Lạc biết nàng thật sự
mệt mỏi, cũng không náo nàng, nha đầu đáng thương bị phóng vào trong
cung, theo hắn mỗi ngày phải thận trọng, quan sát sắc mặt ngôn từ, mọi
chuyện đều vi phạm ước nguyện ban đầu của nàng, cũng là làm khổ nàng.
Hôm nay thật nhiều chuyện đã hành hạ
Phiêu Tuyết làm nàng thật sự là mệt mỏi, một hồi liền nặng nề chìm vào
giấc ngủ, một mảnh ôn nhuận trên môi nhất thời lạnh như băng, cảm xúc
thích thú liền biến mất không còn.
Ánh nến phát một tiếng hoàn toàn tắt
lịm, cũng không biết trải qua bao lâu, trong bóng tối Đông Phương Tuấn
Lạc thấp giọng lẩm bẩm: “Trẫm nghĩ, đại khái cũng chỉ có ở nơi này của
ngươi, trẫm mới có thể là chân thật ”

hắn nói cực kỳ bất đắc dĩ, mang
theo nhàn nhạt ưu sầu, đó là chuyên thuộc về ưu sầu của bậc đế vương.
Không biết qua bao lâu, ánh mặt trời từ bệ cửa sổ tiến vào, cả phòng đều phảng phất hương vị của mặt trời,
Phiêu Tuyết chậm rãi mở mắt, mảnh giường bên cạnh đã rỗng tuếch, chỉ còn lại nhợt nhạt ấm áp, lại nhìn thoáng qua bệ cửa sổ, hắn đã để lại cho
nàng một cỗ ánh dương ấm áp.
Vì vậy, bắt đầu đối với yêu nghiệt Đông Phương Tuấn Lạc này cũng không đáng ghét như trước nữa.
Đúng giờ Thìn, Thủy Bích lảo đảo chạy
vào, trên mặt là vui mừng cùng vui thích, nàng có chút đắc ý vênh váo
thét to: “Tiểu thư!! Hoàng thượng vừa mới truyền khẩu dụ bảo là muốn để
cho ta trở về thăm viếng Cố phủ!!”


Phiêu Tuyết cười khanh khách nhìn Thủy Bích: “Còn có chuyện vui gì? Đều nói ra đi”

“Hoàng thượng cũng muốn cùng chúng ta trở về thăm viếng!”

Phiêu Tuyết sửng sốt, trong lòng hoàn toàn vui mừng nhưng vẫn trấn tĩnh hỏi: “Thủy Bích, có biết là chuyện gì xảy ra không?”

Thủy Bích tri vô bất ngôn (nói mãi
không hết): “Nghe nói Hoàng Thượng tìm Thái Hậu ồn ào nói trong cung
buồn chán, muốn cùng Cố quý phi trở về thăm viếng”

Lúc Phiêu Tuyết nghe Thủy Bích nói tới
quý phi thật đúng là không quen, một lát sau mới có phản ứng, thì ra
nàng đã là quý phi, ấn phượng trông coi trung cung ngày hôm qua cũng đã
đưa đến Lạc Tuyết cung, Hoàng thượng theo nàng trở về thân gia thăm
viếng cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Nàng cười thật rộng, vội vàng nói với Thủy Bích: “Mau, ta thu dọn đồ đạc đi”

Nhưng thần thái Thuỷ Bích đột nhiên
thay đổi, tự nhiên che miệng cười: “Tiểu thư sợ là muốn hồi phủ sắp điên rồi, hay là trong phủ tự tại…”


Phiêu Tuyết chạy tới chạy tới chọc vào
người nàng, làm Thủy Bích cười khanh khách, lớn tiếng cầu xin tha thứ:
“Nô tỳ không dám… Nô tỳ không dám…”

Tâm tình Phiêu Tuyết nhất thời liền tốt lên, trở về có thể nhìn thấy hồ ly lão cha kia, nàng cần phải dùng Đông Phương Tuấn Lạc hảo hảo trị hắn một phen, còn có mẫu thân, gần đây luôn mơ thấy nương tâm tê liệt phế hô to: “Phiêu Tuyết chậm đã, mau trở lại
đi… Ngươi không có ở đây, trong phủ ta cũng không người đánh bạc nữa”

,
còn có muội muội luôn là đoán không ra tâm tính kì quái, còn có Duy Thận ca ca một tâm che chở nàng, còn có Như Tuyết, các nha hoàn cùng bọn gia đinh trước kia.
Phiêu Tuyết không khỏi vui vẻ nghĩ tới, nguyên lai trong lúc lơ đãng nàng thật nhớ những người này như vậy.
Trong hậu cung không sạch sẽ này, sống
một ngày bằng một năm, bất tri bất giác nàng giống như già đi vài tuổi,
lâu rồi không có vui mừng như vậy.
Còn có sòng bạc Cát Tường kia, nàng cũng phải trở về đi xem một cái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận