Không Lấy Hoàng Thượng Hắc Ám

Phiêu Tuyết cùng chưởng quầy béo còn ở
phía sau thương nghị gì đó, tiểu nhị vừa rồi cùng Phiêu Tuyết nói chuyện phiếm kích động chạy vào, hô lớn như sắp mất mạng: “Chưởng quầy! Không
tốt! Sòng bạc Cát Tường chúng ta bị quan phủ bao vây!! Khách quan đều bị bắt lại ! Đầu lĩnh còn nói ầm ĩ bảo ngài ra ngoài, nói là chưởng quầy
mà không ra sẽ tống toàn bộ vào đại lao”

Cái gì! Chưởng quầy béo cả kinh, rốt
cuộc là vì nguyên nhân gì? Không biết lý do rõ ràng, lúc này tỉnh tỉnh
mê mê, hắn kinh hoảng nhìn về phía Phiêu Tuyết, không biết nên làm gì
bây giờ mới tốt.
“Đầu lĩnh là ai?”

Phiêu Tuyết hỏi.

Chẳng lẽ là Vi Di cùng Tô Nghi mang binh đuổi tới?
Tiểu nhị ngốc nghếch nhìn Phiêu Tuyết
một cái, có chút kinh ngạc, lập tức nói: “Đầu lĩnh ta không nhận ra, chỉ nghe thấy một đám lộn xộn quan gia cái gì Vi đại nhân, Thái Thú đại
nhân, Phương đại nhân, Vệ đại nhân, còn có…… còn có cái gì Hiên Vương
gia, đèn đuốc các nhà đốt sáng cả bầu trời kinh thành”

Phiêu Tuyết có điểm khiếp sợ, một đống
cái gì đại nhân nọ đại nhân kia, từ lúc nào cần nhiều đại nhân tới bàn
bạc như vậy? Phiêu Tuyết lập tức dùng ánh mắt ám chỉ tiểu nhị đi xuống,
nghĩ nếu đều đã đuổi tới nơi này, Phiêu Tuyết cũng không muốn chạy trốn.
Cùng lắm chỉ là một cái tội hậu cung
phi tần xuất đầu lộ diện trên đường đồi phong bại tục, hơn nữa, không
phải còn có Tuấn Lạc sao.

Nói là Hoàng Thượng mang phi tần cải trang vi hành, cũng không phải không có khả năng.
Tiểu nhị liếc nhìn Phiêu Tuyết một cái
mới vội lui ra ngoài, chưởng quầy lập tức hỏi Phiêu Tuyết: “Bang chủ……
chuyện này phải làm thế nào cho phải?”

Phiêu Tuyết dáng vẻ trầm ngâm: “Che một cái mành, mời các vị đại nhân tiến vào, ta không tiện lấy chân diện mục gặp bọn họ, vị công tử vừa rồi là cô gia, ngươi đi ra mời cô gia vào”

Chưởng quầy ý bảo đã hiểu, xoay người
định đi ra ngoài, Phiêu Tuyết bỗng nhiên lại bảo hắn: “Tử sĩ ngày thường bang thu nhận cũng gọi ra ngoài cả đi”

Chưởng quầy béo cả kinh, ánh mắt đều cười nở hoa: “Vẫn là bang chủ ngươi lợi hại”

Đối phương có binh, nàng bên này cũng
không hẳn là không có người…… Vi Di cùng Tô Nghi hai người rõ ràng gây
sự với nàng, còn Phương đại nhân, Vệ đại nhân là ai? Về phần Hiên Vương
gia…… Nam Cung Hiên Dật cũng đến xem náo nhiệt gì?
Phiêu Tuyết có dự cảm chuyện này có
điểm bất thường, hay là, lại là quân cờ của Tuấn Lạc? Nếu không Nam Cung Hiên Dật đến xem náo nhiệt gì?
Phiêu Tuyết một bên suy nghĩ chỗ dị
thường, một bên đi lại trong nội đường, sòng bạc Cát Tường bài trí không khác nhiều những cửa hàng khác, Phiêu Tuyết chuyển mắt sắc lên bức hoạ
treo trên vách, Phiêu Tuyết cả kinh, đẩy ra lại thấy một bộ váy màu xanh thẫm thêu chỉ bạc, trên váy thêu hơn mười con bướm, lập loè tỏa sáng.
Thì ra cũng giống những chi nhánh khác, Trương Mặc đã tỉ mỉ đến từng nơi chuẩn bị tốt y phục hiện thân cho
nàng, Phiêu Tuyết lấy ra bộ y phục treo trên tủ âm tường, nhìn kỹ, thế
nhưng còn có một cái cái khăn che mặt xứng đôi, thêu những hạt trân châu lên tới chân mày, có một chút phong vị dị quốc.
Tuy đã bảo chưởng quầy béo chuẩn bị mành, nhưng Phiêu Tuyết vẫn thay y phục, luôn phòng ngừa vạn nhất.
Trong gương đồng, Phiêu Tuyết thấy
chính mình một thân váy xanh, thân ảnh bay bay như bướm, tựa như một
viên ngọc minh châu chói mắt trong đêm đen, đặc biệt những hạt trân châu còn phát ra ánh sáng nhu hòa, hất ánh sáng màu xanh lên đôi mắt, như
một người khác.
Đứng trước gương, Phiêu Tuyết buông tóc dài, tóc đen thật dài cứ thế tuỳ ý rơi xuống, toàn thân lại nhiều hơn
một phần khí chất cuồng dã, thoạt nhìn càng giống bang chủ nắm trong tay đại cục.
Bên ngoài chưởng quầy béo lặng lẽ an
bài tốt tất cả, trong nháy mắt đi vào bị Phiêu Tuyết làm cho kinh ngạc,
đây là ‘Bang chủ’ làm người ta kinh ngạc trong lời Trương Mặc công tử……
Hắn rốt cục có thể nhìn thấy.
Trong vòng một ngày nhìn thấy hai dạng bất đồng của bang chủ, đây là phúc khí tu luyện ba đời của hắn.
“Bang chủ, ta đã an bài tốt tử sĩ,
người bên ngoài đã sắp không chống đỡ được nữa, mành cũng đã treo, hiện
tại có phải nên mở cửa để quan binh tiến vào hay không?”

Chưởng quầy béo hỏi Phiêu Tuyết.
Phiêu Tuyết thản nhiên nhìn hắn một
cái, thay đổi y phục trên người, ngay cả một ánh mắt bình thường cũng
trở lên phong tình: “Được, dẫn họ vào, cô gia đâu?”

“Cô gia…… Không tìm thấy cô gia, không biết đi đâu ”


Chưởng quầy béo lau mồ hôi.
Phiêu Tuyết cảm thấy nghi ngờ, đáng tiếc tình thế gấp gáp, đành phải vậy, vẫn là đi ra ngoài gặp đám đại nhân kia trước đi.
Nghĩ như vậy, Phiêu Tuyết lập tức nâng
váy phong tư tiêu sái đi ra ngoài, rèm ngăn cách nàng với bên ngoài, cả
người càng thêm thần bí.

“Mời các vị đại nhân lên đi”

Vừa dứt lời, lập tức có người đi lên
bảo vệ Phiêu Tuyết, cách tấm rèm nhìn qua, chỉ thấy hai nữ tử một thân
áo trắng đứng phía sau Phiêu Tuyết, trong đó một nữ tử áo trắng hiển
nhiên có vẻ thân cận với Phiêu Tuyết, “Bang chủ, mấy ngày nay không thấy ngươi triệu kiến chúng ta, những ngày không thấy ngươi có thể giết
chúng ta đấy”

Bạch Điệp dường như có chút oán giận nói.
Một vị nữ tử áo trắng khác đứng bên tay phải không đợi Phiêu Tuyết trả lời liền tiếp tục: “Bang chủ, Bạch Điệp
tỷ tỷ nói đúng đấy, may mà hôm nay ngươi xuất hiện, nếu không chúng ta
sẽ lật ngược cả Đông Li quốc này lên, ta cảm thấy trong bang mọi chuyện
quá tốt rồi nên một đám thuộc hạ tay chân mới rảnh rỗi đến sợ”

“Bạch Ngọc, sao ngươi lại nói vậy”

Bạch Điệp lập tức khiển trách.“Nào có ai thích trong bang xảy ra nhiều chuyện?”

Bạch Ngọc lè lưỡi giải thích: “Bằng không luôn không thấy được bang chủ…… Ta cũng chỉ thuận miệng nói thôi……”

Phiêu Tuyết khóe miệng mang cười nhìn
hai người phía sau, ngươi một câu ta một câu rất thân thiết, bất quá
tranh luận có chút không đúng lúc: “Hai người các ngươi trước đừng cãi
cọ, đều im lặng một chút cho ta”


Lời Phiêu Tuyết vừa nói ra, hai người
lập tức yên lặng xuống, Bạch Điệp trừng mắt lườm Bạch Ngọc một cái, tay
lập tức đặt trên nhuyễn kiếm bên hông, cả người cũng nghiêm chỉnh lại.
Lúc này hai nha hoàn dâng trà trong đại đường cũng không phải người tầm thường, mỗi người đều có vị trí và
cương vị riêng, sau khi Phiêu Tuyết ngồi vào chỗ của mình, thủ thế một
cái, đại môn vừa mở ra……
Người bên ngoài nhất thời dũng mãnh vào tiến vào, còn có tiếng đón tiếp huyên náo dối trá đến cực điểm.
Đầu tiên truyền vào là giọng nói không
nhanh không chậm của chưởng quầy béo: “Các vị đại nhân, không biết hôm
nay tới sòng bạc Cát Tường ta có chuyện gì? Chúng tiểu nhân là làm ăn
nhỏ, các đại nhân bắt nhiều khách quan như vậy của chúng ta, bảo tiểu
nhân làm ăn thế nào?”

Tiếng nói Vi Di: “Chưởng quầy ngươi ít
nói nhảm đi, ta muốn gặp người phía sau chưởng quầy các ngươi!”

Bắt cá,
thì phải bắt cá lớn.

Hắn vỗ vỗ bàn tay, ý bảo hạ nhân dẫn người lên.
Phương Ngôn – Phương đại nhân: “Vệ đại nhân, dưới chân thiên tử ngươi đừng làm càn”

Hai người mục đích khác nhau đương nhiên phải ca những bài khác nhau.
Vệ Khâm Xu: “Đem bọn tiểu nhị giao ra đây”

Hắn muốn chính là nhân chứng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận