Không Lấy Hoàng Thượng Hắc Ám

Phi Sương nghe thấy từ cửa truyền đến tiếng “Ôi”

, lập tức ngẩng đầu.
Vừa thấy là Liễu Như Mi, lập tức bổ
nhào vào lòng Liễu Như Mi, “Nương, nếu không phải Duy Thận ca ca ta
không lấy chồng!”

Nàng khóc ràn rụa, gắt gao kéo lấy Liễu Như Mi.
Đứa nhỏ này khóc thành như vậy, trái
tim Liễu Như Mi lập tức mềm xuống,“Sương nhi, khóc cái gì, nương tới
chính là hỏi ngươi có muốn gả hay không, ngươi nếu không thích, ta sẽ
không gả”

“Nương —”

Phi Sương khóc càng ngày càng lợi hại,“Ta không lấy chồng, ta không muốn gả, Sương Nhi cũng không
biết người kia là ai, Sương Nhi không cần gả……”

“Vậy không lấy chồng ”

Liễu Như Mi dùng bàn tay mập mạp vỗ vai Phi Sương, nhẹ nhàng an ủi.
Phi Sương khóc: “Nương, người đang an
ủi Sương Nhi phải không? Nữ nhi đã là người của hắn, sao có thể không
lấy chồng? Cha sẽ không đồng ý !”

“Cái gì?!”

Liễu Như Mi mở to hai mắt,“Ngươi nói cái gì?”

Phi Sương giả vờ cực kỳ uất ức:
“Nương…… hắn…… Mặc Ngọc công tử kia…… Ngày hôm qua cưỡng bức ta! Hắn áp
ta trong đống cỏ khô, xé rách xiêm y của ta…… cưỡng bức ta…… Hắn là đăng đồ tử, hắn không bằng cầm thú! Nương…… người nên làm chủ cho Sương Nhi
a……”


(A~~~~~ Khốn kiếp!!! Ta chém!!!!!)
Liễu Như Mi nghe được tất cả những thứ này, rốt cục đã hiểu vì sao Cố Hà Đông chọn ba ngày sau.
Toàn thân thật sự bị đả kích, cái này
thật sự tính là tai họa bất ngờ, nữ nhi của mình lại…… A!!! Liễu Như Mi
tức điên rồi! Cầm thú, trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ! “Nói cho
nương, rốt cuộc là tên hỗn đản nào, nương đi giết hắn!”

Cưỡng bức Phi
Sương lại còn dám tới cửa cầu thân, thật sự là không muốn sống nữa!
“Nương…… Hắn thật ác độc, một đêm hắn
cưỡng bức nữ nhi bảy lần, Sương Nhi đã nghĩ là Sương Nhi sẽ chết mất……
Hắn muốn Sương Nhi xong còn lấy cái yếm của Sương Nhi…… Sương nhi ngày
hôm qua, ngày hôm qua……”

Nàng khóc càng lớn tiếng,“Ngày hôm qua Sương
nhi phải trần trụi trốn trở về…… Nương, người nói nếu Sương Nhi gả cho
tên cầm thú như vậy, những ngày sau sống thế nào……”

(Không, ta đổi ý, ta phải tùng xẻo rùi mang đi làm mắm.

Gr… rừ…..)
“Nương, ta…… ta đây lập tức nhảy xuống, ta không sống nữa……”

Dứt lời lập tức chạy tới bên lan can, gấp đến độ
Liễu Như Mi phải nắm nàng thật chặt không cho nàng làm loạn.
“Sương Nhi, đây là lầu hai, nhảy xuống không chết mà tàn phế thì làm sao bây giờ!”

Liễu Như Mi đã hoảng tới mức nói lung tung.
“Nương…… Ngươi không cho nữ nhi chết,
nữ nhi lại không muốn gả cho hắn, vậy làm sao bây giờ!”

Phi Sương vừa

dứt lời lại muốn nhảy xuống dưới.
“Nương nói không gả thì sẽ không gả!
Cha ngươi mắt mù rồi mới có thể gả ngươi đi! Ngoan, đừng khóc, chúng ta
gả cho người khác…… Dù gì ngươi cũng là nhị tiểu thư Cố phủ, tàn hoa bại liễu thì sao! Chớ sợ chớ sợ…… Sương nhi không sợ, có nương ở đây”

Liễu
Như Mi an ủi.
“Nhưng …… nếu ta không lấy chồng, toàn
bộ thể diện Cố gia chúng ta sẽ mất hết…… Nương, nữ nhi không muốn trở
thành tội nhân của Cố gia a…… Cha làm quan trong triều, nữ nhi sao có
thể hại phụ thân cùng nhận những lời đồn đãi đây……”

“Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?”

Liễu Như Mi hỏi.
“Mặc Ngọc công tử kia diện mạo giống
Duy Thận ca ca…… Nương, ngươi đi xin Duy Thận ca ca cưới ta được không…… Ngươi bảo tỷ tỷ đi xin giúp ta, được không…… Duy Thận ca ca nghe lời tỷ tỷ như vậy, hắn nhất định sẽ đồng ý…… Nương…… bằng không Sương Nhi sẽ
không sống nổi nữa……”

Dứt lời Phi Sương lại khóc lên.

(A~~~~ Cái con trơ trẽn này.

Khốn kiếp!!!! tùng xẻo cũng chưa hả giận)
Liễu Như Mi tất nhiên là rất khó xử,
nhưng so với việc gả Phi Sương cho tên Mặc Ngọc công tử cầm thú kia,
không bằng để Duy Thận thu nhận Phi Sương, ít nhất Duy Thận sẽ không để
Phi Sương chịu ủy khuất.
Liễu Như Mi hô một tiếng đứng lên,“Nương đây đi tìm Phiêu Tuyết”

Dứt lời lập tức bước đến cửa, thân thể cao lớn một chút cũng không vướng bận, biến mất so với gió còn nhanh hơn.

~oOo~
Như Tuyết Các.
Thủy Bích đang ở bên ngoài quét lá rơi, Tuấn Lạc đang ở trong thư phòng xử lý công văn trong cung vừa gửi đến,
Phiêu Tuyết thì đang ở phía sau lầu dưới giàn Tử Đằng pha trà cho Tuấn
Lạc, bỗng nhiên thân ảnh Liễu Như Mi xuất hiện trước mặt Phiêu Tuyết.
Phiêu Tuyết đang chuẩn bị thêm nước sôi vào bình trà, nước trà một màu trong vắt, vừa mới nghĩ tới giai đoạn
như vậy, Liễu Như Mi cắt đứt suy nghĩ của nàng.
“Tuyết Nhi a, nương có thể nói với ngươi chuyện này không?”

Liễu Như Mi từ trước đến nay chưa từng nghiêm chỉnh như vậy.
Phiêu Tuyết ngẩng đầu: “Vâng? Nương, làm sao vậy?”

Liễu Như Mi ngồi xuống: “Ngươi đi nói
với Duy Thận, để Duy Thận thu nhận Phi Sương đi, tên cầm thú gọi là Mặc
Ngọc kia không thể gả cho được……”

Tay Phiêu Tuyết bưng chén trà run run một chút, nước sánh ra ngoài.
“Nương, ngươi nói bậy bạ gì đâu……”

Phiêu Tuyết cố thoải mái,“Mặc Ngọc công tử sao lại không gả cho được……”

Trong đầu lại xuất hiện bóng dáng màu trắng phong dật kia.
“Tuyết Nhi a…… Sương Nhi cũng là con
gái của nương a…… Dù sao nương cũng không nỡ đẩy Sương Nhi vào hố lửa,
Sương Nhi gả cho Duy Thận dù thế nào cũng tốt hơn gả cho cái gì mà Mặc
Ngọc công tử kia”

Phiêu Tuyết bị lời nói bất ngờ kia làm
giật mình, trực tiếp buông chén xuống hỏi ngược lại: “Nương, Duy Thận ca ca đúng là tốt, nhưng người có thể cam đoan ngày sau Duy Thận ca ca sẽ
đối tốt với Phi Sương không? Cho dù ngày sau sẽ đối tốt với Phi Sương,
nhưng với những vấn đề hiện nay, Duy Thận ca ca chịu lấy Phi Sương sao?”

Trong đầu Phiêu Tuyết đột nhiên hiện lên hình ảnh trong Thủy Ba đình
ngày ấy, bộ dạng Phi Sương dâm đãng rên rỉ, bất giác nhíu mày: “Ta không đành lòng để Phi Sương đi làm hại Duy Thận ca ca, việc này nói đến đây
đi”

Liễu Như Mi nổi giận: “Nha đầu kia,
ngươi sao có thể nói chuyện như vậy? Phi Sương dù sao cũng là muội muội

của ngươi, sao có thể nói nàng làm hại Duy Thận?”

Liễu Như Mi nói xong mới phát hiện ngữ
khí quá nặng, lại giải thích: “Nương biết ngươi và Phi Sương bất hòa từ
nhỏ, nhưng chuyện này Sương Nhi thật đáng thương, ngươi làm tỷ tỷ phải
thương tiếc cho nàng, quyết định như vậy, ngươi đừng từ chối, nếu không
ta đi tìm Hoàng Thượng, ta xin Hoàng Thượng tứ hôn!”

Dứt lời lập tức
đứng dậy làm bộ muống tìm Tuấn Lạc.
Phiêu Tuyết lại vội vàng kéo nàng, rốt
cục cũng tức giận: “Nương! Ngươi có biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì
không? Ta thấy là ngươi không biết, ngươi căn bản là hoàn toàn không
biết!”

“Sao ta lại không biết?”

Liễu Như Mi
hai tay chống thắt lưng “Ta chỉ biết nha đầu ngươi thấy chết không cứu!
Muội muội bị người ta cưỡng bức ngươi lại không lấy lại công đạo cho
nàng, ngươi cũng không muốn tìm nơi chốn tốt cho nàng, Cố gia ta sao lại có thể sinh ra xú nha đầu như ngươi cơ chứ?”

Nổi giận nổi giận, Phiêu Tuyết lúc này
đã thật sự nổi giận,“Nương! Phi Sương rốt cuộc nói cho ngươi cái gì! Bị
người cưỡng bức?”

Phiêu Tuyết cười lạnh một tiếng “Ta thấy chính là nàng tự mình dâng lên!”

Một câu vừa nói ra, bỗng nhiên một cái tát vang dội đánh vào mặt Phiêu Tuyết.
“Cố Phiêu Tuyết!”

Liễu Như Mi tức giận đến run run cả người, tay còn bất giác giơ lên trong không trung.
Đau đớn bất ngờ tràn trên mặt Phiêu
Tuyết, đau thân, đau lòng, Phiêu Tuyết không thể tin nhìn Liễu Như Mi,
quả thực không thể tin được, đây là nương xưa kia hiểu nàng rõ nhất?
“Nương, ngươi đánh ta?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận