Giờtựhọc
"Cái này sai rồi, đã giảng kĩ thế mà" Lại nữa, sao cứ gõ bút lên đầu tôi mãi thế.
-Biết rồi, sửa lại là được chớ gì... Sao cứ gõ đầu tôi hoài vậy, đầu tôi mà móp là ông chết với tôi...
Hắn lấy tay xoa xoa đầu tôi"Xin lỗi mà, để tôi chỉ lại cho"
Biết lỗi rồi chớ gì...hớ... Mà sao ông trời "phũ" thế, sinh con ra đẹp toàn diện như vậy mà ban cho con chất xám ít thế, chả nhớ hay hiểu bài gì cả...
Bên khung cửa số trường học, chúng tôi vẫn say mê học tập, nhưng đâu đó có ánh mắt căm thù nhìn chằm chằm vào tôi
"Mày...mày...nhất định phải trả máu lại cho em tao"
-------------------------
"Các em nghỉ nha" Câu nói này...hay nhất trong ngày là đây.
Rồi hắn quay sang bên cạnh tôi
-Để tôi đưa bà về nha ^.^
Tôi mỉm cười gật đầu...á lộn phải lắc đầu chớ, tôi liền tắt nụ cười đi để lại khuôn mặt băng giá thường ngày"Không, khỏi đi tôi tự về được" Hahaha, phải vậy chứ. Tôi tự đi về được chớ bộ, chỉ cần xách "hai cẳng" bước về là được =.= Vâng, như vậy mới là Trần Bảo Châu chớ...
Lalala đi học về là đi về nhà... Niềm hạnh phúc là đây, tưởng tượng cái cảnh về nhà nhảy "ầm" lên giường mà ngủ thì còn gì hơn hahaha *thế ché Châu không tắm à"
Bỗng, "Mmm" có cái gì đó bịt kín miệng,mũi tôi lại.
Ai? Ai lại làm như vậy, tôi vùng vẫy tay chân một hồi, mới nhận ra đó là...khăn tẩm thuốc mê...
Vài giây, tôi bắt đầu choáng voáng, không làm chủ được cơ thể nữa, đôi mắt không chịu nghe lời mà cứ thế nhắm lại, một mảng màu đen mờ mờ dần trởnên đậm cho đến khi hình ảnh của buổi chiều trong lành, mắt mẻ vụt biến mất...
----------------------------
Sánghômsau, ởtrường, giờrachơi...
"Máy bận!" Cái dòng chữ này, không biết bao nhiêu lần hắn phải nhìn thấy trong điện thoại khi điện cho "Cùi đẹp gái", nhìn nó mà hắn không thể không kèm theo sự tức giận.
Tại sao không bắt máy?Tại sao không đi học?Giận gì mình à?Hay bệnh?Hay là đang ở nơi tối thui nào rồi? Câu hỏi cứ thế đặt ra không ngớt...
Hắn vò đầu, bứt tóc, làm ái tóc được chải xéo gọn gàng ngày nào giờ phải bù xù nhưng làm sao có thể che được vẻ đẹp trai của hắn.
Lại thêm một lần nữa, cậu cầm điện thoại lên và nhờ nó trợ giúp điện cho ai đó. Không lẽ cậu lại tiếp tục gọi điện cho Cùi trong vô vọng? Không... Cậu kéo danh bạ đến tên "Anh Bảo"
Vâng, anh Bảo-người rất quen thuộc với hắn, anh ấy chỉ lớn hơn hắn vài tuổi, là tài xế cho hắn dù vậy hắn vẫn cứ lết cái xác xe đạp mà chạy tốn hơi sức. Ngoài ra, anh Bảo còn làm có thể làm rất nhiều việc chỉ cần hắn yêu cầu thì anh Bảo sẽ làm ngay...
-Anh! Mau tìm cho tôi người tên Trần Bảo Châu hiện đang ở đâu. Ngayvàlập tức, tìm nhanh và thông báo cho tôi trong ngày hôm nay.
Thật không tin nổi, khuôn mặt coldboy này là lần đầu được biểu hiện trên khuôn mặt hắn. Anh Bảo thì sao? Tất nhiên rồi, anh thoáng rùng mình trước giọng nói của cậu chủ mình.Lần đầu chủ xưng "tôi" thường thì cậu sẽ xưng "em" Anh nhanh chóng" Dạ thưa cậu chủ" rồi rút nhanh tiến trình tìm kiếm cô gái tên Trần Bảo Châu... Biết là sẽ có rất nhiều người tên giống như vậy... nhưng anh Bảo là ai chứ, là người lo cho cậu chủ và làm cho nhà cậu từ nhỏ rồi nên anh sẽ thừa biết Trần Bảo Châu mà cậu chủ tìm là ai...
------------------------
Trướcnhàtôi...
Hắn đứng trước nhà tôi, cứ thế thầm lặng trong sự tức tối khi nhìn thấy cái ống khoá cửa vẫn thế đóng lại... Vậy là Bảo Châu không ở nhà...
Hắn mò và tìm, đặc biệt sử dụng vẻ đẹp trời cho của mình mà hấp dẫn mấy chị Tám ở khu này để có thể biết thêm thông tin gì đó
"À... Cô gái xinh đẹp đó à, từ hôm qua đến giờ tôi vẫn chưa thấy cô ấy về nhà"
Không về nhà, cái thứ gọi là giới hạn của hắn sắp phẩn nộ rồi đây. Định cầm điện thoại lên hỏi xem đã điều tra thế nào rồi thì cùng lúc ấy anh Bảo đã chủ động gọi trước.
-Cậu chủ, tôi đã biết Trần Bảo Châu đang ở đâu rồi, theo tôi biết thì cô ấy đang ở trong một ngôi nhà hoang ở hẻm "Tử" được bắt đi bởi một đám người con trai, tôi nghi đây là bắt cóc...
Nói đến đây hắn cúp máy, như là sức mạnh ánh sáng, hắn nhanh chóng lên xe BWM chạy thật nhanh*Au: Bravo!! Bạn Hải hết dùng xe đạp rồi
Hải: Tất nhiên, xe đạp là Tết năm sau mới tới*
Rồ gaz thật nhanh, từng đợt gió mạnh mẽ thổi vào khuôn mặt hắn, nhưng gió cũng có thể hoảng sợ trước vẻ hắn lúc giờ, khuôn mặt tựa Hoàng Tử Băng Giá, lạnh lùng nhưng đâu đó bộc lộ sự lo lắng...
--------------------------
Ngôinhàhoangnơitôitrúngụ...
Tôi tự hỏi, không biết cái tụi bắt cóc tôi mua thuốc gì mà ngửi dô một cái là "thẳng cẳng" mà ngủ ...
Tôi vẫn nằm đó, vẫn say giấc nồng và chưa muốn có ý định thoát khỏi nó thì...
"Rào" Một xô nước +đá-->lạnh, tôi khó chịu và run lên một cách bần bật, mở nhẹ đôi mắt to tròn của mình ra... Tôi thật sự muốn lọt tim ra ngoài khi nhìn thấy cái thằng cha khốn nạn mà 2lần kéo quân đến gây sự với tôi...
-Con quỷ cái...mày tỉnh rồi à...hahaha chắc mày thắc mắc tại sao lại ở đây chứ gì... Cái bản mặt ch* như mày tao thật sự muốn đem đi bằm nát ra... Mày không biết mày đã gây ra 1mối hận rất lớn trong đời tao sao...
-Mmm... Tôi vẫn lạnh lùng mà hỏi tên đó * khâm phục cái tên đó luôn, hắn hiểu hả*
-Em tao chết... Vì sao? Vì mày đó... Mày không nhớ lần trước mày đã đá trúng tim nó sao... Lần này tao sẽ phải trả thù .
Nghe rồi, biết em tên đó chết rồi, nhưng tôi vẫn bình tĩnh, vẫn lạnh lùng như thường... hơ, tại sao phải quan tâm những thứ tào lao này. Mà không biết ai mới là người gây sự trước, bây giờ lại nói...
À mà có nói cũng như không, không phải có một miếng băng keo cứ bám lấy mỏ tôi sao, nói thì cũng chỉ kêu những tiếng vô nghĩa thôi, tay tôi còn được dây thừng chăm sóc rất chu đáo...
À mà cần gì phải trả lời tên đó, tôi đây chỉ đang tập trung dằn co với cọng dây thừng đây...
A! Hắn...hắn... Nhìn kìa, tên đó đang cầm một thùng xăng đó, tay kia thì cầm hộp quẹt... Bây giờ tôi mới bắt đầu vùng vẫy, giỡn à... chết như chơi đấy...
Bỗng "Rầm" cánh cửa dốt nát của ngôi nhà được mở ra tạo nên một tiếng thật lớn"Bảo Châu!"
Là hắn, hắn... sao lại ở đây, bộ muốn chết chung với tôi sao...
-Ồ lại là anh hùng hôm trước đây mà, muốn chết chung với cái con này à.
Rồi, một nụ cười được vẽ lên mặt tôi, nụ cười vô cùng đểu. Biết tại sao không? Hahaha cái dây thừng thần kinh đó cuối cùng cũng được tôi di cư ra chỗ khác... Tôi là ai chứ, tôi là Trần Bảo Châu đó nha...
Giải thoát rồi, tôi chạy đến bên hắn, tôi biết chứ biết hắn không hề biết võ... Vậy cũng đến làm gì không biết, chắc đến câu giờ cho tôi tháo dây đây mà*Coi thường anh Hải quá =.=*
"Sao sao có thể thoát ra" Cái tên đó nhìn tôi một cách ngạc nhiên và đâu đó đôi mắt toáng lên vẻ thất bại ...
Bỗng, từ đâu đó xuất hiện vài thằng nữa. À biết nào cũng sẽ phải giải toả gân cốt đây mà.
Tôi đẩy hắn sang một bên rrồi lấy quẹt mũi một cái:
- Dô đi, tao đây tiếp hết... Tôi dám nói được câu đầy tự tin như thế này là do Bảo Châu ta đây là dân võ 7năm rồi nhá*Châu: mọi người thấy ghê chưa*
Một đám con trai chạy đến đánh một đứa con gái à mà không con gái lai "Thánh võ"
Tôi đánh thằng này, đá thằng kia, móc chân thằng nọ... Số dân lúc nảy đã được tôi dọn dẹp sạch sẽ. Ngay cả cái thằng cha đầu đàn lúc nảy cũng được tôi chăm sóc từ đầu đến chân...
- Bà không sao chứ? Hắn hỏi tôi mà đôi mắt cứ long lanh lên trong sự hâm mộ tôi ấy...
Hỏi câu vô ích, nhìn xem, cái tụi hùng hổ đòi đánh đòi giết tôi đâu rồi. Bây giờ như những con cá còn xương mất thịt vậy.
Tôi thương người mà, cứ thế tha cho chúng rồi đi về, để mặt cho hắn đứng đó. Tất nhiên, hắn có chân mà, tự đi Ok.
"Coi chừng" hắn đứng ngăn trước mặt tôi "Rẹt"
-Tại sao lại chạy tới... À mà không sao, mày không chết được thì tao cũng sẽ để cho người thân chết vì mày. Sẽ ày hiểu được cái cảm giác đó.
Nói rồi tên đó khônh còn sức lực nào mà ngã trên sàn...
Bây giờ tôi mới chú ý đến hắn, tay hắn đang vịn dao lại... cây dao ấy đang nằm trong ngực trái của hắn... Tôi hoảng hốt, tôi biết chỗ đó là có tim mà... Cái thứ chất lỏng màu đỏ mà ta gọi là máu cứ thế tuôn ròng rọng chảy ra từ vết đâm... Máu chảy lênh láng khắp sàn, khắp áo hắn... " Tại sao? Xin đừng chảy nữa mà" Tôi khóc, tôi khóc trong niềm lo sợ, giọt nước mắt tôi rơi xuống trộn lẫn cùng máu hắn,tôi mơ hồ không biết nên làm gì , vì tôi đây cũng đã mất sức rất nhiều * Có được ăn uống gì lúc bị ngủ mê đâu*
Trong lúc hoang mang, thì từ ngoài anh Bảo chạy vào. Vì là người thông minh nên anh đã sớm "Cập nhật" sự việc và đưa tôi với hắn đến bệnh viện nhanh nhất...
--------------------
Bệnh viện Sunshine
"Mau mau lên có người cần cấp cứu" Tôi chỉ biết la lên, la thật lớn, đầu óc tôi bây giờ chỉ cần hắn sống...
Bỗng có vài người y tá và bác sĩ chạy tới, nhanh chóng đưa hắn lên giường đẩy nhanh đến phòng cấp cứu...
Tôi nắm chặt tay hắn"Bảo Châu" đôi môi khẽ nói, đôi môi ấy bắt đầu chuyển sang màu "tái" do không còn sức lực...
"Tôi ở đây... ở đây... Xin ông đừng có chuyện gì! Xin ông mà" Đôi tay nay đã nắm chặt nay còn nắm chặt hơn...
-Xin cô buông tay anh ấy ra để chúng tôi bắt đầu phẫu thuật.
Buông tay hắn ra, tuy nhiên tôi vẫn còn luyến tiếc đến ngón tay cuối cùng...
Chiếc cửa đóng sập lại.
Tôi ngồi trên ghế vẫn chưa hoàn hồn lại những gì đang và sẽ xảy ra.
Bỗng đằng xa, Ngọc Chi chạy đến " Tiết Hải sao rồi" giọng nói dịu dàng nhưng đâu đó vẫn rõ ràng hiện lên vẻ tức giận nhìn tôi.
Tôi lắc đầu rồi lại gật đầu, "tóc" nước mắt tôi rơi, rơi trên gò má, rơi xuống đôi bàn tay tôi. Tôi khẽ nhìn đôi bàn tay tôi lúc này. Những vết máu loang lỗ thấm đều vào da tôi... Là máu hắn...
-Tại sao? Tại sao ông lại đón nhận nhát dao thay tôi. Tôi mới là người bị đâm. Tôi mới là người bị thiệt của tất cả sự việc này. Nỗi đau ngay tim đó phải là tôi. Người nằm trong phòng cấp cứu là tôi chớ không phải ông. Tất cả đều là tôi nên nhận. Không phải ông. Chắc đau lắm... Đau lắm đúng không. Tim ông đau làm tim tôi cũng đau nghiến lại đây.
Xin lỗi-Cảm ơn.
Ngọc Chi nhìn chằm vào tôi rồi khẽ cười" Là do cậu ấy thích cô, đúng là cô rất ngốc" Chi vừa nghĩ vừa cười trước sự ngốc nghếch của ai đó.
----------------------
Hai tiếng đồng hồ trôi qua
Tôi và Ngọc Chi vẫn ngồi hẫn hờ cho đến khi chiếc cửa được mở toạch ra...
Tôi vội chạy tới:
-Bác sĩ cậu ấy sao rồi
-Không sao rồi, phẫu thuật thành công. Thật sự trường hợp này rất là nguy hiểm, chỉ cần 1cm nữa thôi là trúng tim rồi. Lúc ấy chỉ có thể là tử vong. Hiện giờ cậu ấy còn rất yếu hãy cố đợi đến khi cậu ấy tỉnh dậy.
Tôi ngồi bệt xuống sàn sau khi nghe bác sĩ nói"Cảm ơnn!" Tôi mệt mỏi, không còn sức lực nào nữa...
-Cô nên về nhà nghỉ ngơi đi, tôi sẽ ở lại chăm lo cho Hải, vì ba mẹ cậu ấy cũng đã đi công tác nước ngoài rồi.
Mặc dù tôi rất muốn nhìn hắn an toàn hẳn rồi mới dám về nhưng làm sao đây, cái bụng nó cứ ồn ào náo nhiệt trong đó. Nên tôi gật đầu đồng ý...
Bước đi ra khỏi bệnh viện, mọi người xung quanh cứ nhìn tôi một cách khó hiểu cứ như "kẻ giết người". À mà cũng phải thôi, nhìn xem người tôi toàn là máu, bộ đồng phục, tay chân, và tóc tai đều dính hết...
"Bảo Châu" Đó là... anh Tuấn... Tôi chạy đi, không muốn để anh thấy bộ dạng này đâu, nhưng tôi không còn sức lực nào để chạy nữa. Cứ thế đứng đó cho anh chạy đến... Thế nào anh cũng sẽ hỏi đã có chuyện gì xảy ra...
Anh chạy đến, khoác lên người tôi chiếc áo khoác rồi nắm lấy đôi tay đầy máu của tôi đưa về nhà tôi. Anh không hỏi sao? Không hỏi vì sao tôi như vậy à
---------------------
Nhà tôi
Tôi đang tắm rửa sạch sẽ thì bên ngoài anh đang nấu ăn...
Trong bàn ăn, tôi ăn một cách chậm rãi mặc cho rất đói, vì trong tâm trí tôi bây giờ chỉ nghĩ về hắn. Tất nhiên rồi, làm sao có thể ăn uống ngon lành trong khi cứu nhân của mình đang nằm trên giường bệnh. Và tôi hoàn toàn quên mất sự hiện diện của anh Tuấn
-Em không ổn à? Anh chỉ hỏi thế thôi. Anh sẽ không tra hỏi gì đâu.
Cuối cùng anh Tuấn cũng đã nói chuyện sau hồi lâu im lặng.
Tôi nhẹ lòng khi nghe anh nói. Vâng chỉ có mình anh là hiểu tôi. Nhưng bây giờ tôi chỉ nghĩ về hắn. Chưa bao giờ tôi lại để hắn trong tâm trí tôi lâu đến thế.
--------------------------
"Reng..." Chỉ lần reng thứ nhất, tôi đã nhanh chóng tắt đi và để lại nó trên bàn... Không giống như bao lần tôi phải mua thật nhiều đồng hồ báo thức để xung quanh, như vậy mới có tác dụng được với tôi-con nhỏ chuyên gia nướng khét ngẹt.
Hôm nay, tôi sẽ đến thăm hắn... Làm ơn, đến khi tôi đến đó, xin cậu hãy mở mắt ra, xin đừng cứ mãi nhắm lại như thế...
Bước đi trên con đường quen thuộc, tôi đi thăm hắn, nhưng lại không thoải mái chút nào... Vì sao à?Để ý một chút. Nhìn đi, hôm nay tôi mặc váy đó. Tối qua, tôi đã đi mua ngay một chiếc váy chỉ để được mặc hôm nay.
Hắn nói rồi mà, hắn nói rằng khi nhìn tôi mặc váy rất đẹp. Nên giờ tôi mới mặc váy, thế hắn phải mở mắt ra mà nhìn tôi chớ! Tôi còn kẹp chiếc nơ hôm đi thi hắn đã kẹp cho tôi nè. Nhìn tôi bây giờ rất xinh xắn đó!
Tôi lại còn nhờ anh Tuấn chỉ cho cách nấu cháo đó. Vì hắn mà lần đầu tôi vào bếp, nhưng đừng lo, nó không có tệ đâu^^. Tôi đã cố gắng hết sức vì hắn, dù rất mệt nhưng tôi vẫn không tài nào ngủ được. Cứ nhắm mắt là khuôn mặt của hắn lại hiện ra. Lần đầu...lần đầu hắn xuất hiện trong tâm trí tôi nhiều đến thế đó
Đi một hồi cũng đến nơi, bệnh viện "Sunshine" đây rồi. Tôi bước nhanh đến phòng số 01*VIP*...
Bao nhiêu niềm hy vọng khi nhìn thấy hắn liền tan biến một cách vô vọng, đôi mắt to tròn ngày nào ấy vẫn chưa mở lên, nụ cười ấy vẫn không còn thấy nữa, có thể nào gọi tên "Cùi" không?Cái tên mà tôi từng ghét bỏ. Nhưng..Tôi muốn nghe...
-Cùi!!
Cái gì vậy, không lẽ mình hoang tưởng luôn à. Suy nghĩ rồi, lại nghe thấy giọng nói luôn. Tôi dùng tay tát vào mặt mình"Tỉnh lại coi, ảo tưởng quá rồi haha"
-Cùi, bà làm cái chuyện ngốc nghếch gì vậy...
Cái giọng ấy vẫn vang lên...không lẽ là... tôi đưa mắt sang giường bệnh thì lại thấy được nụ cười Angle ấy rồi. Cái nụ cười đã làm cho tim tôi loạn nhịp bao nhiêu lần, làm cho tất cả cơ quan trong cơ thể tôi như ngừng hoạt động.
Tôi chạy tới" Ông...ông tỉnh rồi hả?" tôi cười, hạnh phúc khi được nhìn thấy hắn thế này và ngay cả cái nụ cười đó, tôi muốn được ngắm, được lỡ nhịp tôi vì hắn... Á... Sao vậy... Không lẽlàyêu hắn rồi.... Azz làm gì có chuyện đó, chắc là chỉ có tình cảm... người cứu mình... mình được người ta cứu... ●﹏●
-Đâu có, nảy giờ tôi ngủ mà, tỉnh từ hôm qua rồi!
Hôm qua! Vậy mà làm cho người ta suy nghĩ nảy giờ. Tưởng nhắm mắt đi luôn rồi chớ...
-Bà ra đằng kia, quay một vòng cho tôi
Hahaha chắc thấy tôi mặc váy đẹp chớ gì... Tôi ngoan hiền, hai tay xoè chiếc váy quay một vòng*Cảnh tượng này là lần đầu, thường thì: mặc quần, một bên thì săn lên nhìn như đi lội sông lội ruộng chỗ nào mới về vậy á*
Tưởng chừng sẽ được khen ai nghè:
-Lại đây! Hắn quát lớn vào tôi
Cái trò gì đây. Không lẽ mình mặc xấu lắm hả.
Nói rồi, hắn lục lục tìm tìm cái gì trong cái tủ được đặt kế bên giường hắn... Lấy ra cái hộp cứu thương [+]
-Á. Ông bị gì dọ, tự nhiên lấy hộp cứu thương ra làm gì. Hay bị đâm rồi ảnh hưởng đến não bộ của trẻ sơ sinh à
Hắn không để ý, cứ thế lấy ra chai sát trùng vết thương và băng keo cá nhân.
Rồi hắn cầm lấy cánh tay tôi...
1giây...2giây...3giây... Tôi đã hiểu lý do vì sao hắn lại làm chuyện này rồi...
Hắn nhẹ nhàng rửa sạch vết thương ngay cánh tay tôi, có lẽ do hôm bữa cầm vật gì nhọn để mở dây nên quẹt chúng tay đây mà... Đôi mắt ân cần của hắ... "Á, Đau... nhẹ thôi ông nội"
-Bộ, ông không thấy hôm nay tôi mặc váy sao? Đau..Không chú ý đến à. Á..nhẹ...Làm tôi tối qua tất tốc chạy đi tìm mua váy...
Hắn nhìn tôi, mặt nhăn nhó:
-Sao bà không lo cho bản thân đi, để bị thương mà còn giúp nó nhiễm trùng nữa chứ. Như vậy không phải để tôi chịu giúp bà một nhát dao vô ích à!
Hắn...Tôi nhìn hắn, không nói nên lời, chỉ biết gụp mặt xuống...
-Mà thật sự, hôm nay bà rất đẹp, mặc váy rất xinh. Nói rồi hắn lấy tay vuốt nhẹ mái tóc tôi, cho đến khi sờ đến cây kẹp" Bà đã dao động về tôi chưa"
Câu hỏi này... Tôi toàn tập đứng hình trước nó... Đã dao dộng...gì chưa...
Thật lòng thì nếu như hỏi đã dao động hắn chưa à?
Bảo Châu (Đại): Làm gì có, có cái mà cầm dao, rồi hành động với hắn thì có... Tối ngày cứ bám tôi như Đỉa mà còn Cùi Cúi gì nữa chớ
Bảo Châu(Như bao người con gái bình thường khác): Dao động á?... Không biết có hay không, chỉ biết là gần mấy tháng nay, cảm xúc của tôi cứ cứng đầu không nghe lời gì cả, bên hắn có vui có buồn, hạnh phúc và giận dỗi đều có. Và đặc biệt, từ ngày tiếp xúc với hắn, không biết tôi có bệnh tim không nữa, nó cứ đau, nghiến chặt lại rồi còn nhảy loạn xạ trong đó...
Dẹp hết qua một bên, tôi phải vặn óc, móc óc ra chấm muối tiêu suy nghĩ để làm sao đánh trỗng lãng được hắn...
-A..a... Tôi.. tôi nấu cháo á... Ăn đi, rồi nhận xét...
Kinh nghiêm: nửa ngày rưỡi của tôi á
Hắn nghe mà cười đau bụng, nữa ngày rưỡi...hahaha... ăn vô chắc nhập viện lần nữa...
Nhìn hắn cười tôi cũng cười theo, sở dĩ rằng mình đã trốn được hắn câu hỏi đầy gai ốc này
*Au Heo:Châu ơi là Châu chuẩn bị chap tiếp theo đi, cô không còn đường chạy nữa đâu...
Châu: Why? Chap 15 có gì hot à*
End Chap
**************************
MọingườiđọcxongchoHeoxincái cmt, có nhìu bạnnóirằngtruyệnHeoviếttìnhyêuvẫncònyên bìnhquá.... hahaha cácbạncứbìnhtĩnhđinào. Truyệnchưahếtmà...