Không Lối Thoát - Es Lưu



Lúc này tại biệt thự, sau khi Mạc Chính Hi tắt máy, Cố Lăng liền nổi trận lôi đình, một tay lật tung bàn làm việc trong thư phòng, lớn tiếng gọi Trình Huân: "Huân, ngay lập tức triệu tập Tam chủ Thiên Ưng!".

Trình Huân cơ hồ lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt nóng giận thật sự của Cố Lăng, liền có chút run sợ đáp: "Vâng...! Lãoo đại".

Đúng 15 phút sau, Triệu Quan - Thẩm Phương Hàn - Từ Thiệu Phong là ba người nắm giữ quyền hành của toàn Thiên Ưng bang đã có mặt tại thư phòng, kính cẩn trước Cố Lăng.

Thẩm Phương Hàn nhìn thấy phòng ốc rối tung, sắc mặt của Thủ lĩnh lại không giống ngày thường, liền căng thẳng hỏi: "Lão đại... Anh cho gọi chúng em đến đây là có việc gì quan trọng?", Thẩm Phương Hàn là một người mưu sâu kế độc, nham hiểm khó đoán.

"Trong vòng ba mươi phút, ngay lập tức tìm ra tung tích của Mạc Chính Hi", Cố Lăng sắc mặt không đổi, lạnh lùng nói.

"Lão đại... Ba mươi phút e là không đủ. Dù gì đó cũng là Thiếu chủ của Chấn bang", Từ Thiệu Phong liền lên tiếng. Y là một người thẳng thắn, có sức mạnh kinh người, nói gọn là một chọi hai mươi vẫn còn thừa sức.

"Huân, lấy roi ra đây!", hắn không chút nghĩ ngợi, lớn giọng ra lệnh.

Vừa nghe Lão đại có ý định dụng hình tại đây, Tam chủ Thiên Ưng ai nấy đều kinh ngạc. Không phải vì sợ bị ăn đòn mà là vì Thủ lĩnh quá đỗi khác thường, chỉ vì một câu nói liền muốn phạt. Hình theo quy tắc chỉ được phép dụng ở bang, nơi đây làm sao có thể!

Triệu Quan liền khẩn trương: "Lão đại, chúng em cùng anh cộng sinh ra tử, hôm nay vì cớ gì anh lại không chút lưu tình muốn dụng hình với Thiệu Phong?", Triệu Quan chính là người thao lược huyền cơ nhất trong Tam chủ.

Thẩm Phương Hàn cơ sự nhìn ra Cố Lăng đang mất đi vẻ bình tĩnh ngày thường, chắc chắn là có vấn đề gì rất nghiêm trọng, tỷ như... tình cảm chẳng hạn? Dù lý do đó rất khó tin nhưng y vẫn nghi hoặc, liền khẽ hỏi: "Lão đại, anh là đang tìm ai?".

Trình Huân đứng cạnh Cố Lăng nghe thấy lời Thẩm Phương Hàn, liền cảm thấy cả người ớn lạnh, bất giác nuốt nước bọt một cái.

"Câm miệng! Ngay lập tức đi tìm. Sau ba mươi phút vẫn không có tin tức, các cậu đến đầu cũng không cần dùng nữa!", Cố Lăng lớn giọng, sau đó liền bỏ đi. Để lại bốn gương mặt khôi ngô, tuấn tú đang thất hồn kinh hãi.

Trình Huân thấy Cố Lăng quay đi, liền biết bản thân ở lại đây nhất định sẽ có biến cố, ngay lập tức nhanh chân bước theo, nhưng y chưa đi đến cửa thì đã bị anh em Tam chủ chặn lại.

"Huân tiểu đệ, Lão đại chúng ta là vì ai mà loạn? NÓI", Thẩm Phương Hàn đang nhẹ nhàng thì đột nhiên lớn giọng, làm Trình Huân một phen hù vía.

"Thẩm ca... Tôi chỉ là hộ vệ của Lão đại... Việc trong bang, tôi không chút liên can!", Trình Huân giật giật mép.

"Này, cậu có tin tôi một phát bắn tung não cậu không?", Từ Thiệu Phong lớn tiếng đe dọa.

"Hê... Người nhà... Chúng ta là người nhà mà... Nhưng nếu Phong ca thích thì để xem súng của ca nhanh hơn, hay tiêu của tôi nhanh hơn", thật ra Trình Huân cũng không phải là một tên dễ xơi.

"Mụ nội nó, cậu dám...", Từ Thiệu Phong định cãi tay đôi với Trình Huân thì đã bị Triệu Quan ngăn lại.

"Các cậu im ngay. Tôi đã ban lệnh cho tìm tung tích Mạc Chính Hi. Nếu các cậu muốn ba mươi phút sau đến đầu cũng không thể quản, thì cứ việc ở đó khua môi!", y trầm giọng nói.

Vẫn là Triệu Quan cơ lược nhất, y nhân lúc ba người họ đang xô bồ cãi nhau thì đã nhanh tay gọi điện quy động toàn bang tìm kiếm Mạc Chính Hi.

Ba tên kia vừa nghe Triệu Quan nói xong, liền đồng loạt nhìn nhau mà nuốt nước bọt.

...

Hiện tại ở một nơi nào khác, Lý Tư Lam vừa tỉnh lại đã thấy quần áo không cánh mà bay, tứ chi bị trói vào bốn góc giường, miệng bị nhét khăn, còn lại vẫn ổn.

"Ưmmmm... Ưmm...", trước khi ngất đi, cậu cơ hồ nghĩ mình đã lọt vào tay kẻ xấu, khi tỉnh lại thì cậu biết chính xác mình đã bị kẻ xấu bắt đi, liền ra sức kêu lớn.

Sau một hồi ra sức kêu la trong vô vọng, cậu liền bình tĩnh lại, thì nghe trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy. Một lát sau, tiếng nước ngừng lại, cậu hướng nhìn thì thấy một nam nhân thân hình rắn rỏi, da dẻ láng mịn, khuôn mặt tinh anh, đó chẳng ai khác chính là Mạc Chính Hi.

"Ưmmmmmmmmm", nhìn hắn đang tiến về phía mình, Lý Tư Lam cơ hồ còn hét lớn hơn lúc nãy, hàm ý chỉ có thể là: "Đồ xấu xa, thả ta ra!".

Mạc Chính Hi đi đến chỗ cậu, liền thuận tay tháo khăn ra: "Cưng ơi, làm sao lại gào lớn như vậy?".

"ĐỒ KHỐN! NGƯƠI LỪA TA... THẢ TA RA NGAY", cậu hét lớn đến Mạc Chính Hi phải áp hai tai lại.

"Này... Cưng điên rồi sao? Giữ hơi đi, lát nữa còn cùng ta lên đỉnh!", hắn cười nham nhở.

"Ngươi mới là kẻ điên. Tại sao lại bắt ta? Thả ta ra ngay... Thả ra... Nếu không... Á...", cậu đang lớn tiếng vùng vẫy, thì hứng ngay một bạt tay của hắn, má phải liền đỏ lên.

"Nếu không thì sao? Phi, cưng đừng trông chờ vào Cố Lăng, hắn sẽ không đến đâu. Hôm nay, nếu không muốn bị chơi tập thể, thì ngoan ngoãn mà phục vụ cho ta", hắn dâm tà nhìn cậu, từng chữ từng chữ dọa cậu đến kinh hãi.

Thật buồn nôn... Cố Lăng chưa bao giờ gây cho cậu cảm giác buồn nôn như vậy... Cố Lăng tuy có áp bức, nhưng chưa bao giờ dùng ánh mắt này nhìn cậu... Mạc Chính Hi hắn toàn hoàn khác với Cố Lăng... Hắn là một kẻ xấu xa, thấp kém... Lúc này trong lòng cậu đột nhiên dâng lên một tia hối hận khủng khiếp...

"Sao? Sợ rồi chứ gì? Vậy thì phải biết điều một chút", hắn thấy cậu đờ ra, liền cúi mặt xuống định hôn, thì bất ngờ bị cậu phun nước bọt vào mặt.

"Đồ khốn! Cút đi ngay. Nếu không, để Cố Lăng bắt được nhất định ngươi sẽ chết rất khó coi", chẳng biết cớ sao nãy giờ cậu cứ nghĩ đến Cố Lăng.

Nếu không có sự việc hôm nay, chắc chắn Lý Tư Lam sẽ không bao giờ phát hiện ra trong tâm trí đã có bóng dáng của Cố Lăng. Và biết đâu ngay cả trong tim cậu cũng đã dành cho Cố Lăng một chỗ.

"Ha ha ha, bất quá đến khi hắn tìm được nơi này, thì cưng đã bị ta chơi nát", hắn lau qua mặt một cái rồi đột nhiên cười lớn, khiến cậu khẽ giật mình.

Ngó nhìn cậu cả người đã run lên vì sợ, nhưng vẻ ngoài lại bất khuất như vậy, hắn liền cảm thấy vô cùng hứng thú: "Không biết bảo bối của Cố Lăng lúc rên rỉ sẽ như thế nào a? Vẻ ngoài mê người như vậy, lúc lên đỉnh chắc chắn sẽ vô cùng dâm đãng".

Đến lúc này, cậu có thể khẳng định, Mạc Chính Hi là một tên không chỉ xấu xa, thấp hèn mà còn đê tiện, bẩn thỉu, kinh tởm không ai bằng.

"Đồ hỗn đản, ngươi chết đi. Nếu ngươi động vào ta, ta sẽ cắn lưỡi ngay lập tức", trong lòng cậu hiện giờ rất sợ bị con quái vật này cưỡng bức, nhưng cậu tuyệt đối không thể để hắn thấy được vẻ mặt yếu đuối của mình.

"Cưng ơi, cả người cưng đang run lên kìa! Ta không tin là cưng dám cắn lưỡi", hắn cao giọng nói, lại còn có chuyện nam nhân sợ bị cưỡng bức mà cắn lưỡi tự thác sao, làm như trinh nữ không bằng. (Ờ Hi ỷ y nha Hi, sau chương này nhớ gọi điện thoại cho Cố Lăng xác nhận vụ cắn lưỡi nga).

Nói xong hắn liền áp xuống thân thể trắng trẻo của cậu mà liếm mút, hai tay không ngừng sờ soạng lung tung: "Hảo! Đúng là cực phẩm. Hôm nay lão tử thao chết cưng ha ha".

"ĐỒ SÚC SINH. CÚT ĐI. TA LÀ NGƯỜI CỦA CỐ LĂNG. NGƯƠI DÁM ĐỘNG VÀO SẼ CHẾT... Á...", cậu cơ hồ bị tát mạnh đến choáng váng, khóe môi liền rỉ ra tơ máu.

"Con mẹ nó đồ điếm này, lát nữa sung sướng đến chẳng biết ai là ai, để xem Cố Lăng có thèm động vào mày nữa không?", nghe cậu nhắc đến Cố Lăng, hắn cơ hồ lập tức nổi điên, liền lấy ra một vỉ thuốc đưa lên trước mặt Lý Tư Lam.

Hắn bóp mạnh hàm cậu, khiến môi liền bật ra, sau đó lớn tiếng nói: "Đây là thuốc kích dục cực mạnh, chỉ cần dùng một viên đến trinh tiết liệt nữ cũng không chịu nổi. Hôm nay, tao cho mày hai viên, để xem mày dâm đãng đến mức nào", nói xong hắn liền nhét thuốc vào miệng cậu.

"Ưmmmm... Aa... Không... Không được... Aaaaa... Giúp... Nóng quá...", sau khi nuốt vào, chỉ ít phút sau, Lý Tư Lam liền giãy dụa không ngừng, nước mắt trào ra, cả người đổ một tầng mồ hôi, cự vật ngay tức khắc nhô cao.

"Ha hả ~ Đồ điếm, mới đó đã muốn thao rồi sao? Vậy mau van xin ta ha ha", Mạc Chính Hi đê tiện nói.

"Haa... Không... Cố... Lăng... Cứu với... Ưm... Nóng lắm... Chết... Chết mất... Hức...", cả người cậu nóng như thiêu đốt, giống như đang ở địa ngục vậy. Cự vật không ngừng tiết ra dịch mật trong vắt, hậu huyệt co thắt liên hồi, cơ hồ khiến cậu đau thắt cả vùng hậu. Cậu ra sức vùng vẫy, tứ chi ma sát vào dây thừng đến rỉ máu. Tinh thần và thể xác đều bị dày vò.

Thấy Lý Tư Lam thần trí đã không ổn định lại có thể nhắc đến Cố Lăng, lòng Mạc Chính Hi tức khắc dâng lên một cảm giác vô cùng ghen tỵ, liền nhanh tay cắt đứt dây thừng, áp lên người cậu.

"Lý Tư Lam, tôi cho cậu một cơ hội, chỉ cần gọi tôi một tiếng "Chủ nhân", tôi sẽ thao cậu sướng đến gọi mẹ khóc cha", hắn kìm chặt mặt cậu, cao giọng nói.

"Ưmmm... Aaaa... Cố... Lăng... Nơi đó... Haa... Rất khó chịu... Lăng... Cứu tôi...", cậu thần hồn điên đảo, nhắm nghiền mắt lại, tâm tư lúc đó chẳng hiểu sao chỉ nghĩ đến Cố Lăng.

"Mụ nội nó, lão tử thao nát đồ hạ tiện nhà ngươi", Mạc Chính Hi nổi trận lôi đình.

Hắn áp chế định lật sấp Lý Tư Lam xuống, thì từ phía cửa "Đoàng, đoàng, đoàng~" tiếng súng vang lên liên tiếp, khiến hắn giật mình.

Mạc Chính Hi còn chưa kịp ngồi dậy thì cánh cửa đã bị đá tung ra, nhân ảnh cao lớn của Cố Lăng cùng Trình Huân và Tam chủ bước vào.

Vừa nhìn thấy cảnh tượng Lý Tư Lam nằm dưới thân Mạc Chính Hi kêu rên, Cố Lăng khóe mắt liền long lên một cơn cuồng phong thịnh nộ, liền gầm lên: "TẤT CẢ QUỲ XUỐNG, NHẮM MẮT LẠI". Tam chủ cùng Trình Huân không khỏi chấn động, ngay lập tức chấp lệnh.

Sau đó hắn vung tay vứt súng sang một bên, ngay lập tức đeo tay gấu* vào, hung hăng tiến về phía Mạc Chính Hi: "Con mẹ mày tới số rồi. Lần này ông già mày đừng hòng tìm được xác con trai!", Cố Lăng ánh mắt như muốn giết người, liền vung tay đấm vào mặt Mạc Chính Hi một cái, hắn ngã lăn ra sàn, khuôn mặt một bên rách toạt.

Triệu Quan nhận thấy tình hình ngày càng trầm trọng, nếu Mạc Thiếu chủ của Chấn bang mất mạng, chắc chắn chiến tranh sẽ nổ ra. Thiên Ưng bang tuy hoàn toàn có khả năng hủy diệt Chấn bang, nhưng đến lúc đó các bang khác sẽ thừa nước đục thả câu.

Triệu Quan định to gan nói thì Thẩm Phương Hàn đã lên tiếng, đúng là anh em hiểu nhau: "Lãoooo... đạiii... Xin anh... bình tĩnh lại... Nếu Mạc Chính Hi chết...", trước sát khí dọa người cả Cố Lăng, Thẩm Phương Hàn thật sự run sợ.

"CÂM-MIỆNG! MUỐN-CHẾT-THÌ-VỀ-BANG!", Cố Lăng gầm lớn từng tiếng, khiến cả bốn người gắng gượng để không bị nhũn ra, tổ tông chính thống mồ hôi mồ kê đều đổ ra một lượt.

Sau một hồi điên cuồng đánh đấm, mặt mũi của Mạc Chính Hi không còn nhìn ra dạng gì, cơ hồ không còn sống nổi qua một khắc, Cố Lăng liền dừng tay, vứt ngang tay gấu xuống sàn.

Hắn nhìn sang phía giường thì thấy Lý Tư Lam thân thể đầy hôn ngân đang quằn quại trong khoái cảm tự phát, tay hắn vô thức nắm chặt lại, thô bạo đi đến choàng chăn rồi bế cậu lên hướng ra ngoài.

Hắn vừa bước đi vừa lạnh lùng ra lệnh: "Cao ốc này đốt sạch".

Bốn thuộc hạ trung thành nghe xong lệnh của Thủ lĩnh, ai nấy đầu óc đều choáng váng, cơ hồ muốn ngã ngang. Đem cả cao ốc này đốt bỏ, chẳng những thiệt hại tài sản mà còn gây ra hàng loạt hệ lụy về sau, chưa kể còn gây sự chú ý cực lớn đến phía cảnh sát.

Lão đại à, anh muốn chúng em phải nói với cảnh sát thế nào đây? Do em vô ý bỏ vụn thuốc lá mà cháy rụi cả một tòa nhà à? Lão đại a, thôi thì anh cứ một phát bắn chết chúng em đi T.T

Cố Lăng nhanh chóng đưa Lý Tư Lam ngồi vào ghế phía sau, lúc này cậu đã hoan lạc đến cực độ, trên đường ra xe cứ áp mặt vào ngực Cố Lăng mà liếm, khiến hắn bị kích thích không ít.

Vừa vào trong xe, Lý Tư Lam đã tung chăn ra xà vào lòng hắn, một hơi tháo tung áo của hắn ra. Mắt Lý Tư Lam lúc này đã ngập trong một tầng hơi nước, nhìn thấy thân thể cường tráng của Cố Lăng cơ hồ thêm kích thích, liền đẩy hắn nằm xuống, tự động trèo lên thân hắn.

Cố Lăng tuy rất giận dữ trước cảnh tượng lúc nãy, nhưng ngay lúc này Lý Tư Lam quá đỗi mê người, chính hắn cũng không thể kiềm chế, nhất thời quên đi mọi chuyện mà chiều theo ý cậu.

Lý Tư Lam đưa tay vuốt mặt Cố Lăng: "Tôi muốn anh!".

Chỉ một câu nói lúc mê dại của cậu, Cố Lăng gần như sụp đổ, mắt liền đục lại, đê mê nói: "Hảo! Hảo! Bảo bối, tôi là của em!".

Lý Tư Lam nhận được sự đồng tình của Cố Lăng, liền áp môi vào hôn hắn, lưỡi cậu quấn chặt lấy lưỡi hắn điên cuồng mút mái. Thấy cậu mạnh bạo như vậy, hắn liền hòa theo, hai người môi kề môi giao triền không đứt, nước dãi chảy ra ướt đẫm cả vùng cổ.

Cậu từ từ hạ môi xuống cổ hắn, liếm mút cuồng dại, để lại vô số hôn ngân to nhỏ. Hắn bị cậu làm cho tê dại, mắt có chút khép lại hưởng thụ.

Bàn tay không an phận của cậu trượt xuống hạ thân, cách một lớp vải thô bạo xoa bóp không ngừng, sau đó mở tung dây nịt, rồi rê làn môi đỏ ửng xuống cắn tung cúc quần, răng cắn chặt vào dây kéo mà chầm chậm kéo xuống.

Hành động ái mị của Lý Tư Lam làm tâm trí Cố Lăng điên đảo, ngạo vật gân xanh gân tím ngẩng đầu, theo làn môi của cậu mà tung ra khỏi quần.

côn th*t to lớn hiện ra ngay trước mắt, hậu đình của cậu cư nhiên co thắt, liền há to ngậm ngay nam căn vào miệng, chiếc lưỡi mềm mại uốn lượn không ngừng, tự động trúc trắc. Không gian chật hẹp trong phút chốc ngập trong âm thanh "Chụt, chụt" dâm mị.

Nhìn thấy Lý Tư Lam nhắm mắt loạn tình ngậm lấy cự vật của hắn mà liếm mút, Cố Lăng cả người như ở trên mây. Sau một hồi cảm thụ, hắn hừ một tiếng rồi bắn ra dòng bạch trọc tanh nồng vào miệng cậu.

Lý Tư Lam nhíu mày, ngay lập tức nuốt luôn vào bụng, một tơ dịch khẽ trào ra, cậu liền vươn lưỡi liếm ngang một cái. Cố Lăng nhìn thấy vẻ mặt dâm mị liếm tinh của cậu, nam căn ngay tức khắc cương cứng trở lại.

"Bảo bối, em đang câu dẫn tôi!", hắn liền áp cậu xuống ghế, không chút ngại ngần vươn lưỡi quấn lấy môi cậu điên cuồng hôn hít. Lưỡi hắn luồn vào tận yết hầu mút sâu đến mức cậu cơ hồ không còn không khí để thở. Cậu cũng nhiệt tình đáp trả, khoan vị chứa đầy tinh dịch tanh mặn, nhưng hắn lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Sau một hồi cuồng hôn, hắn liền rê lưỡi xuống tai cậu cắn mút nhẹ nhàng, không quên thỏ thẽ: "Bảo bối, tôi muốn ăn em, được không?".

Bị động vào chỗ nhạy cảm, Lý Tư Lam khẽ "Ưm~" một tiếng, tâm trí ngày càng tịch mịch: "Được... Ưm...".

Cơ hồ nghe được một chữ của Lý Tư Lam, Cố Lăng liền mạnh bạo liếm mút đến mức cả cổ cậu đầy vết đỏ au. Tay hắn chạm tới hạt châu trước ngực cậu đã cứng lên từ bao giờ, ra sức nắn xoắn đến đau. Miệng hắn ngậm lấy hạt châu còn lại, nhe răng cắn nhẹ, khiến cậu khẽ ưỡn người "A" một tiếng, sau đó hắn lại nhẹ nhàng liếm miết đến ướt sũng.

Cậu bị kích thích đến trướng đau, cả người uốn éo rên lên: "Aa... Phía dưới... cũng muốn... Ưm~".

Hắn biết cậu đã chịu dựng khá lâu, liền không muốn làm khó, miệng từ từ đưa xuống hạ thân, ngậm chặt lấy cự vật của cậu.

Đây là lần đầu tiên hắn khẩu giao cho người khác, ngậm lấy vật nhỏ trắng trắng hồng hồng hắn không nghĩ lại tuyệt vời như vậy, cảm giác muốn nuốt luôn vào bụng. Cố Lăng ra sức trúc trắc điệu nghệ, nhất nhất không nhả ra.

Trước kỹ thuật tuyệt hảo của Cố Lăng, Lý Tư Lam chẳng bao lâu liền muốn xuất ra, định kéo hắn ra khỏi tính khí đang cao trào thì Cố Lăng đã nắm lấy tay cậu đặt lên tóc hắn, ý muốn cậu nắm chặt vào tóc mà xuất ra trong miệng hắn.

Chính bản thân Cố Lăng cũng không hiểu vì sao lại yêu chiều cậu như vậy, lúc này chính là hắn can tâm tình nguyện.

Lý Tư Lam dù không muốn nhưng khoái cảm lấn át, một lúc sau đã không chịu nổi, tay bấu chặt vào tóc Cố Lăng mà bắn thẳng vào trong miệng hắn.

Cố Lăng ngậm trong miệng ít lâu rồi cũng một hơi nuốt sạch.

Tác dụng của thuốc kích dục mà Lý Tư Lam uống phải có nguồn gốc từ Nga, nó có tác dụng cực nhanh và cực bền bỉ.

Lý Tư Lam sau khi xuất ra, cự vật vẫn không thay đổi, cậu nhăn nhó kêu lên: "Nơi này... Còn muốn... Lăng... Giúp tôi...".

"Bảo bối, gọi tên tôi lần nữa!", Cố Lăng nghe cậu gọi tên mình, tâm tình liền có chút hoan say, liền muốn nghe thêm nữa.

"Ưm... Lăng... Thao tôi... Ưm... Nơi đó... rất ngứa ngáy...", mắt cậu nhắm nghiền lại, cả người vặn vẹo đến khó coi.

"Bảo bối, em gọi tên tôi, tôi liền thao em đến sáng!", Cố Lăng tà mị nói.

"Hảo... Lăng... Thao tôi... Nhanh... Lăng", cậu hoang dại gọi tên hắn.

Cố Lăng ngay lập tức nâng cả người cậu lên cao, hai chân gập về phía trước ngực, tư thế vô cùng dâm muội, u huyệt đỏ hồng ngập trong dịch thủy bại lộ trước mắt hắn.

Hắn khẽ vươn lưỡi liếm một cái, địa phương mềm mại liền co thắt.

"Ưm...Không... Lăng... Bẩn lắm... Đừng...", cậu khẽ rên lên.

"Không bẩn. Rất ngọt!", hắn cười mãn nguyện.

"Đưa... đại kê vào... Thao tôi... Hức... Rất khó chịu...", cậu cơ hồ muốn khóc.

"Hảo. Bảo bối, đại kê đến thao em đây!", hắn liền đặt cậu xuống, hai chân choàng ra sau lưng hắn.

Ngay lập tức hắn mang côn th*t trướng nộ, thẳng tấp hướng thẳng tiểu huyệt đang vô cùng thém khát đâm sâu vào một cái.

Nơi thịt huyệt trống trải được lắp đầy, Lý Tư Lam rên lên thoải mái: "Ưmm... Haa... Thoải mái lắm... Lăng... Động đi!".

Cố Lăng thấy cậu dâm loạn như vậy, trong lòng liền có chút thắt lại. Nếu hắn đến trể một chút, có phải cậu đã ở dưới thân tên khốn đó mà rên rỉ như vậy không?

Nghĩ đến đấy, hai tay hắn liền siết chặt lấy thắt lưng Lý Tư Lam, thô bạo luật động, tiếng "Ba, ba" vang vọng trong xe.

"Aaaa... Ưmmm... Sướng... Lăng... Thoải mái... Haa... Aa...", cậu bị nhục dục làm cho loạn trí, không ngừng rên rỉ với Cố Lăng.

"Bảo bối, em thích đại kê của tôi chứ?", người Cố Lăng cũng đã ướt đẫm mồ hôi, giọng nói dần bị dục vọng nhấn chìm.

"Ân... Thích... Hảo thích... Ưmm... Đại kê... rất lớn... Aaa", cậu mê muội nói.

"Bảo bối, ngoài đại kê của tôi, em còn nghĩ đến thứ gì khác không?", hắn đê mê nhìn cậu.

"Ưm... A~... Không... Tôi chỉ muốn... đại kê... của Lăng... Ưmm... Ô...", Cố Lăng không ngừng luật động, làm cậu đến thở cũng khó khăn.

"Bảo bối, em ngoan lắm. Tôi sẽ thưởng cho em", Cố Lăng nói xong liền xoay người cậu sang một bên, một tay hắn nắm chặt một chân cậu đưa lên khoảng không, lưng cậu áp vào ngực hắn, rồi ra sức luật động.

Nơi thịt huyệt mềm mại bị nam căn xuyên xỏ nóng cả lên, nhưng lại không chút muốn bài trừ, ngược lại càng lúc càng mút chặt hơn. Cố Lăng mỗi lần trừu sáp đều vô cùng mạnh bạo, dồn dập, khiến cậu như chìm sâu vào trong dục vọng.

Lý Tư Lam tự động xoay đầu lại phía sau, vươn lưỡi ra hôn hắn, hai đầu lưỡi quắn quýt lấy nhau, âm thanh cuồng loạn ngày một lớn.

"Ô... Aaa... Tôi sắp... Lăng... Tôi ra... Ưmmm~~", cậu hì hục thở, nhíu mày bắn ra dòng bạch dịch trắng phao.

Ngay sau khi cậu bắn ra, Cố Lăng liền đặt cậu lên thân, côn th*t còn cắm sâu trong nội bích, hắn nhẹ nhàng nói: "Tự động cho tôi xem!".

Lý Tư Lam ánh mắt đục ngầu, mê dại nghe theo, liền nâng mông lên dập xuống một cái, cậu "A" lên một tiếng vừa đau vừa khoái cảm.

Cậu chầm chậm lên xuống rồi quen dần luật động, tốc độ ngày càng nhanh hơn. Tư thế này khiến côn th*t càng cắm sâu vào trong nội huyệt, chạm phải điểm G, nên Lý Tư Lam càng thêm kích thích, hai mắt nhắm lại, liên tục nhấp nhô.

"Aaaa... Lăng... Sướng lắm... Ưmm...", cậu mặt mày nhăn nhó nhưng không ngừng rên rỉ.

"Haa... Bảo bối, em chặt lắm... Sướng chết tôi", hắn cơ hồ thở loạn, khoái cảm mà cậu mang đến quá mức tuyệt vời.

"Ưmm... Lăng... Tôi... muốn anh... Tôi lại sắp... Ưmm... Aaa... Haa... Aaa~~~", cậu một lần nữa xuất ra, dòng bạch trọc theo hướng bắn đầy mặt hắn.

"Bảo bối... Đừng kẹp chặt vậy... Tôi ra mất... Hừmm~~", Cố Lăng cơ hồ bị cậu làm cho kích thích đến không nhịn được mà xuất ra ngay bên trong thịt huyệt.

Dòng bạch dịch ồ ạt trào ra nóng cả hậu đình, khiến cậu "Ưmm" một tiếng, vài dòng tơ dịch len lỏi chảy ra ướt cả ghế xe.

Cố Lăng xuất ra, tính khí nam nhân vẫn còn sừng sững, nhìn lên thấy cậu vẫn đê mê, hắn liền lật sấp cậu xuống, xuyên xỏ từ phía sau.

Âm thanh "Chanh, chách", "Ba, ba", "Ưm... Aaa..." hòa quyện vào nhau, chấn động cả một vùng.

Hai người cứ liên tục giao triền đến dục tiên dục tử, chuyển đổi không biết bao nhiêu tư thế, xuất ra bao nhiêu lần. Cả chiếc xe sang trọng bây giờ đều ngập trong khối mồ hôi và dịch mật.

Mãi đến 3 giờ sáng, mọi âm thanh trong xe mới chấm dứt, con xe sang trọng cũng thôi lắc lư.

Triệu Quan, Thẩm Phương Hàn, Từ Thiệu Phong và Trình Huân làm nhiệm vụ cảnh giới bên ngoài, thấy có vẻ cuộc vui của Lão đại đã kết thúc, liền khe khẽ bảo nhau.

"Triệu ca, hình như Lão đại chơi xong rồi", Từ Thiệu Phong chân dập tắt điếu thuốc, thỏ thẽ nói.

"Chuyện của Lão đại, đến lượt đệ quản sao?", Triệu Quan liếc mắt nhìn Từ Thiệu Phong.

Tự nhiên bị dằn mặt, Từ Thiệu Phong bất giác bĩu môi, sau đó quay sang nhìn Thẩm Phương Hàn đang tối mặt tối mũi, liền có chút thắc mắc: "Này, này, Thẩm ca, sao anh lại im lặng vậy a?"

"Con mẹ nó tao cương rồi!", Thẩm Phương Hàn nghiến răng.

Trình Huân đang đà uống vào một ngụm nước, vừa nghe Thẩm Phương Hàn phát biểu, ngay tức khắc phun ra toàn bộ.

Cả bốn người im lặng nhìn nhau, tựa hồ đồng cảm!

- Hết chương 14 -

*Ahihi chương này thật thú dzị*

*Những từ như "Hắn", "Y" sẽ tùy vào bối cảnh mà xưng hô, không nhất thiết là chỉ nói đến một người*

*

""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui