Sau cơn hoan ái, Lý Tư Lam đã ngủ thiếp đi trong lòng Cố Lăng. Hắn nhẹ nhàng lau sạch các thứ trên người cậu, choàng vào chăn, rồi bế cậu bước xuống xe.
"Huân, Phong, hai cậu lái xe tôi về bang. Quan, Hàn, đưa tôi về biệt thự", hắn mặt không biểu tình ban lệnh.
Bốn chàng trai trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ Cố Lăng liếc nhìn nhau một cái rồi chấp lệnh: "Tuân lệnh Lão đại".
Các anh em trong Thiên Ưng bang nhìn thấy bóng dáng Thủ lĩnh đang tiêu sái bước đến con xe Rolls-Royce Ghost II* màu đen, liền dứng dậy kính cẩn cúi đầu.
Ơ mà khoan, hình như trên tay Lão đại có ôm một cái bao... Cái bao này nhìn thế nào cũng không giống cái bao a...
Mọi người vô cùng thắc mắc nhưng không dám quá phận, chỉ im lặng nhìn nhau trao đổi ngôn ngữ bằng ánh mắt.
Cố Lăng vừa bước lên xe của Triệu Quan, liền đặt Lý Tư Lam nằm ngay ngắn vào lòng.
Bọn Triệu Quan, Thẩm Phương Hàn ý tứ bước lên sau. Sau đó Triệu Quan đưa tay ra cửa xe phát một cái, toàn bộ anh em trong bang phục mệnh, tất cả đều lên xe tức tốc trở về bang.
Xe chở Cố Lăng chạy gần cuối, phía sau còn có ba xe bám theo cảnh vệ. Không gian im lặng hồi lâu, Thẩm Phương Hàn liền giả vờ ho nhẹ vài tiếng rồi nói.
"Thưa Lão đại... Em có chuyện muốn nói", y không dám quay đầu về phía Cố Lăng, chỉ đảo mắt lén nhìn gương chiếu sau.
"Nói đi", hắn lạnh lùng đáp.
"Nhưng Lão đại có thể... hứa... là... không... phạt...", y gồng từng chữ, nhưng chưa nói hết câu thì Cố Lăng đã lên tiếng.
"Cứ nói", hắn vẫn lạnh lùng.
"Tạ ơn Lão đại... Em cảm thấy nam nhân này không nên lưu lại", y lấy hết dũng khí nói ra một hơi.
"Thẩm-Phương-Hàn", hắn gằn từng tiếng, ánh mắt như ưng liền sắc lại.
Thẩm Phương Hàn ngồi ghế trước lại cảm nhận được ánh mắt của Cố Lăng như xuyên qua, liền cảm thấy cả người như bị đóng băng.
Triệu Quan thấy sự việc có vẻ đi quá xa tầm mắt của y, liền thở dài rồi nói: "Thưa Lão đại, em cảm thấy Phương Hàn nói đúng".
"Hai cậu là muốn tạo phản?", hắn đưa ánh mắt đằng đằng sát khí về hai người phía trước.
Triệu Quan và Thẩm Phương Hàn trong mơ cũng không nghĩ đến chuyện sẽ phản bội Lão đại. Đơn giản Cố Lăng chính là người đã cứu rỗi cuộc đời bọn họ.
"Lão đại, chúng em có thể chết vì anh, nên tuyệt đối không thể để anh gặp nguy hiểm chỉ vì nam nhân này!", Thẩm Phương Hào lớn tiếng, giọng vẻ vô cùng khẩn trương.
"Đừng quá phận!", hắn nhìn sang hướng khác, lạnh lùng nói.
"Nhưng Lão đại...", Thẩm Phương Hàn định nói luôn là: "Lão đại cứ chơi xong rồi bỏ không được sao?", thì đã nghe một mệnh lệnh chấn động từ Cố Lăng.
"Thẩm Phương Hàn, cậu về bang lãnh thêm một nét!", vẻ mặt hắn không chút biến đổi.
Triệu Quan nghe hắn nói xong, đầu óc liền choáng váng: "Lão đại, anh có hay không phạt nặng đến mức đó?".
Hắn không trả lời, chỉ đăm mắt nhìn xuống Lý Tư Lam đang ngủ rất yên say.
Thẩm Phương Hàn nghe xong, hồn phách liền bay mất vài phần. Cái này không phải phạt mà là đại trừng phạt. Y trắng dã, vô thức chấp lệnh: "Tuân... lệnh... Lão đại!".
Hình phạt cho Thẩm Phương Hào chính là hình phạt tối cao của Thiên Ưng bang. Khi người trong bang phạm phải sai lầm cực kỳ nghiêm trọng, thì sẽ bị xăm lên gáy một nét của chữ "Khứ" (去), một khi chữ "Khứ" được xăm hoàn chỉnh, người đó sẽ hoàn toàn bị trục xuất khỏi Thiên Ưng bang.
Bước ra Thiên Ưng bang chính là bước vào địa ngục...
Triệu Quan nhìn sang Thẩm Phương Hàn đang trắng dã đến không còn một giọt máu, y liền rùng mình, thiết nghĩ nam nhân ở phía sau thật không thể đùa được. Ban đầu là vì cậu mà triệu tập Tam chủ, sau đó là vì cậu định dụng hình tại gia, sau cùng cũng vì cậu mà Thẩm Phương Hàn có thêm một nét tử.
Chưa kể đến chuyện, Lão đại lại dùng tay không đánh chết Mạc Chính Hi, rồi cho đốt cả một cao ốc, ây da, loại chuyện nặng đô này cũng là vì cái tên nam nhân kia mà ra sao?
Không khí trong xe vẫn im lặng cho đến khi về tới biệt thự. Vì Trình Huân nhận lệnh về bang, nên Cố Lăng chỉ đích cho Triệu Quan ở lại, còn Thẩm Phương Hàn thì lái xe Triệu Quan về nhà riêng.
Cố Lăng nhẹ nhàng đưa cậu về phòng tắm rửa kỹ càng, xong lại đặt cậu lên giường ngay ngắn.
Hắn ngồi nhìn cậu hồi lâu, sau đó lại nhẹ nhàng rời đi...
Đi đến thư phòng, lúc này mọi thứ đã được sắp xếp lại ngăn nắp, Cố Lăng ngồi vào ghế dựa, tay nhấc ly rượu đỏ au được đặt sẵn trên bàn như thường lệ.
Hắn nhìn vào làn rượu sóng sánh, bất giác nghĩ đến chuyện Lý Tư Lam ở cùng Mạc Chính Hi, liền vung tay quăng ly rượu xuống thảm, làn nước đỏ thẫm lẫn vào vụn thủy tinh lấp lánh nhưng đầy nguy hiểm.
Hắn khẽ nhếch môi, rốt cuộc Lý Tư Lam cũng đã chọn rời khỏi hắn mà đi cùng Mạc Chính Hi. Vì sao hắn biết à? Trên đời này, ngoài không biết lòng dạ của Lý Tư Lam ra, còn lại hắn cái gì cũng biết.
Trước khi đến chỗ Lý Tư Lam bị giam, thuộc trung thành nhất của Mạc Chính Hi đã bị Từ Thiệu Phong tóm gọn, đó là Từ Huy và chính y cũng khai ra rằng là cậu tự động đi theo Mạc Chính Hi. Thật ra, dù y không khai thì camera trước AC Bank cũng khai.
Cố Lăng ngửa mặt nhìn lên trần đầy những họa tiết gấm hoa đẹp đẽ, nhưng lòng hắn lúc này lại hằn lên một cơn bão xấu xa.
Nửa năm qua, hắn đối đãi với Lý Tư Lam thật không chút sai sót, thậm chí một cái nhíu mày của cậu cũng khiến hắn suy tư. Vậy rốt cuộc lại vì cái gì mà bỏ trốn khỏi hắn?
Hắn vì cậu mà để lộ sơ hở, vì cậu mà quy động toàn bang. Tự bao giờ cậu lại hiển nhiên trở thành điểm chí mạng của hắn? Chính Cố Lăng cũng không biết và cũng không hiểu vì sao lại bất chấp tất cả để mang một kẻ phản bội mình trở về!
"Lý Tư Lam, em chính là đã phản bội tôi. Em thật sự là độc dược. Liệu lần tới em sẽ độc chết tôi chứ?", hắn thầm nghĩ rồi lại nhếch cười.
"Lão đại, em xin anh hãy suy nghĩ lại lời của Phương Hàn!", Triệu Quan quỳ xuống, vẻ mặt nghiêm trọng nói.
Cố Lăng chẳng những cơ trí hơn người mà thân thủ còn hơn người thường vài bậc. Việc Triệu Quan đi vào từ lâu, nhưng hắn lại không phát giác ra, điều đó khiến y chắc chắn là Lão đại đang nghĩ về tên nam nhân kia. Như vậy chẳng phải sự tình ngày càng xấu hơn sao!
"Nét xăm của Phương Hàn được phép tiêm thuốc giảm đau. Cậu về đi!", hắn sái thoát nói.
Triệu Quan vừa nghe xong, liền biết Lão đại thật sự có để tâm lời Thẩm Phương Hàn nói, cả người liền nhẹ nhõm: "Lãooo đại anh minh! Em xin phép về bang", nói xong y liền kính cẩn rời đi.
Không gian yên ắng, chỉ còn lại Cố Lăng vẫn ngồi bất động trên ghế tựa. Hắn cần suy nghĩ thấu đáo về mọi chuyện, nếu thật sự trong tim hắn đã ươm mầm cảm xúc về một người, thì chính hắn phải giết chết đi nguồn xúc cảm đó. Cố Lăng vẫn phải là Cố Lăng, lạnh lùng, tàn khốc!
...
Lý Tư Lam do cơ thể suy nhược nên hôn mê đến năm ngày, đến khi tỉnh lại thì đã thấy mình nằm gọn gàng trong căn phòng Châu Âu quen thuộc, cậu thở phào nhẹ nhõm khi biết mình đã thật sự trở về bên Cố Lăng.
Cậu nằm an ổn một hồi, liền dùng sức bật dậy với tay lấy chiếc gương nhỏ cạnh giường soi vào người, khắp thân thể vẫn còn lưu lại nhiều vết hôn ngân xanh tím, cậu vô thức mỉm cười.
Thật lạ, sao lần này cậu lại không cảm thấy căm phẫn nữa? Cậu vẫn nhớ chuyện mình bị cho dùng thuốc mà cuồng loạn với Cố Lăng, nhưng lại không tức giận.
Lý Tư Lam là người luôn sống thật với cảm xúc của mình, lúc trước cậu vẫn luôn ghét hận Cố Lăng vì đã cướp đi cuộc sống bình thường của mình, nhưng hiện tại cậu lại không muốn rời xa hắn nữa.
Sau biến cố hôm đó, cậu càng nhận thức rõ ràng hơn vị trí của Cố Lăng trong lòng cậu. Quả thật trong sáu tháng qua, Lý Tư Lam đã để hắn vào tâm lúc nào không hay.
Nếu đã như vậy thì lát nữa gặp hắn, cậu chắc chắn sẽ nói thật cảm xúc của mình.
Nghĩ đến đấy, Lý Tư Lam càng muốn gặp hắn ngay lập tức, nhưng sao hôm nay đến lạ, hắn lại không có ở đây.
Bình thường khi cậu mở mắt ra đều thấy Cố Lăng đang ngồi đăm đăm nhìn cậu như một tên biến thái si tình. Hôm nay, hắn bận lắm sao?
Lý Tư Lam ơi là Lý Tư Lam, phải chi cậu hiểu rõ bản thân mình sớm một chút, có phải bây giờ cậu và hắn đã có thể an vui rồi không?
Chẳng biết có muộn hay không nhưng bây giờ Cố Lăng đang ở một nơi khác hưởng lạc rồi...
"Hừ... Bảo bối, động mạnh một chút", Cố Lăng tựa lưng vào ghế, giọng nói đã có chút khàn đi.
"Aaa... Cố Tổng... Ngài thích không? Ưmmm... Sướng lắm... Haa... Cố Tổng... Em yêu ngài... Aa...", nam nhi đang ngồi trên thân hắn luật động không ngừng.
"Giỏi lắm bảo bối, ta sẽ thưởng cho em... Lam... Hảo...", hắn chìm trong dục vọng vô thức gọi tên một người.
"Ô... Ưm... Cố Tổng... Đừng gọi... tên đó nữa... Aaa... Em sắp ra... nữa rồi... Xin Ngài bắn vào trong... Ưmm... Haa~~", nam nhi phía trên rên rỉ dâm đãng, yếu ớt bắn ra dòng bạch trọc vào tay mình.
"Lam... Bảo bối của ta... Hảo, ta cùng em... Hừm~~", hắn gầm giọng rồi xuất ra.
Sau vài giây thở nhọc, hắn liền đứng lên choàng áo vào người, chẳng thèm ngó đến nam nhi đang nhũn ra trên ghế lấy một cái, nhanh chóng đi về phía cửa lớn.
"Thưa, Lý Tư Lam lại muốn gặp Lão đại!", Trình Huân túc trực bên ngoài, thấy Cố Lăng bước ra liền căng thẳng báo cáo.
"Đưa tôi về biệt thự!", hắn lạnh lùng ra lệnh.
Trình Huân nghe được câu này càng không biết nên vui hay nên buồn...
Đã ba tháng kể từ ngày Lý Tư Lam tỉnh lại, Lão đại của y đã không một lần đến gặp cậu. Và còn một việc khá nghiêm trọng là Lão đại thường xuyên đến Marquee hưởng lạc, nhưng toàn hoan ái với kỹ nam có vẻ ngoài hao hao Lý Tư Lam.
Nhắc đến Lý Tư Lam, y còn đau đầu hơn, Lão đại đã ba tháng tránh mặt, nhưng lại giam cậu trong phòng. Hằng ngày, đều là y đích thân mang cơm đến cho cậu theo mệnh lệnh, nhưng lúc nào câu đầu tiên cậu nói với y cũng là "Cố Lăng bận lắm sao?", y thật sự đã gật đầu đến mức lo sợ con cháu sau này phải nhận lấy báo ứng vì sự dối trá của y rồi.
Nhưng cũng phải nói rằng, y chưa bao giờ gặp một người tao nhã đến sợ như Lý Tư Lam. Dù đã bị giam lỏng ba tháng, nhưng chưa một lần cậu hỏi lý do, trái lại còn điềm đạm ở yên một chỗ.
Nghĩ đông nghĩ tây một hồi, y khẽ lắc đầu. Lúc lái xe, y rất muốn hỏi Lão đại về biệt thự có phải để gặp cậu không nhưng lại không dám quá phận, y thật có một chút xót xa cho Lý Tư Lam.
"Cậu muốn nói gì?", hắn ồn tồn hỏi.
"Thưa Lão đại, thuộc hạ không dám!", Trình Huân khẽ cúi đầu xuống, nhỏ nhẹ đáp.
"Nói đi! Tôi muốn nghe", hắn vẫn không chút biểu tình.
"Thưa... Là Lý tiên sinh... Cậu ấy rất muốn gặp Lão đại", Trình Huân khe khẽ đáp.
"... Tôi cũng vậy", hắn trầm ngâm hồi lâu rồi lên tiếng.
"Lão đại, vậy thì tại sao... Ư, thuộc hạ đã nhiều lời, xin Lão đại tha tội", Trình Huân đột nhiên quên mất chức phận mà quá lời, sau đó liền gập đầu tạ tội.
Nhưng Cố Lăng chẳng những không trách cứ mà còn chậm rãi trả lời: "Vì tôi không muốn giết em ấy!".
Trình Huân nghe xong mắt liền mở to. Đây chẳng lẽ là Lão đại đã... yêu? Không thể nào? Cố Lăng lãnh khốc sao có thể thật lòng thật dạ đặt một người vào tâm chứ?
Trước đây, Cố Lăng dù có hứng thú với một nữ nhân nào, thì hắn cũng sẽ một phát bắn chết nếu như sự hứng thú đó kéo dài quá lâu. Nhưng bây giờ, chỉ là một nam nhân Lý Tư Lam, Cố Lăng đã ái đến mức không nỡ giết.
"Vậy là ba tháng qua, Lão đại chính là tự mình dằn vật để quên Lý Tư Lam?", Trình Huân như tự mình nuốt phải một mối tơ vò, đầu óc không ngừng thắc mắc.
Ít phút sau, xe về đến biệt thự, hắn từ từ bước xuống xe hướng thẳng lên thư phòng, nhưng giữa chừng thì gặp Hắc Tử đang ngồi im trước phòng kia, hắn vô thức đi đến, thì chợt nhận ra bản thân đang đứng trước cửa phòng của Lý Tư Lam.
Bên trong phòng yên lặng, Lý Tư Lam nghe thấy tiếng bước chân đi đến hồi lâu nhưng lại không gõ cửa, liền biết không phải là Trình Huân.
"Là anh sao Cố Lăng?", cậu ngồi dậy, nhìn thẳng ra phía cửa, lớn tiếng hỏi.
Nhưng bên ngoài chẳng có ai hồi áp, cậu càng chắc chắn hơn đó chính là Cố Lăng. Có lẽ là hắn giận! Dù sao lỗi cũng là ở cậu, cậu đã bỏ đi.
Lý Tư Lam chỉ đơn giản nghĩ đây là hình phạt vì chuyện cậu trốn đi. Hắn giam cậu lại, không sao cả, cậu chấp nhận nó. Ba tháng qua, cậu càng lúc càng thấm thía hơn cảm giác mà cậu dành cho hắn. Cậu nhớ hắn. Cậu muốn gặp hắn. Ngay bây giờ!
"Cố Lăng... Tôi thật sự xin lỗi... Tôi... Tôi muốn nói là... Tôi... thích anh!", cậu nắm chặt tay, lấy hết can đảm nói ra suy nghĩ của mình.
Vẫn không thấy hồi âm, cậu liền tiến về phía cửa, nhỏ nhẹ nói tiếp: "Lăng... Tôi đã rất nhớ anh... Tờ giao ước đó không cần nữa... Tôi muốn gặp anh!", ngay lúc này cậu đã thật sự bộc bạch hết những cảm xúc trong lòng mình.
Nhưng nếu hắn nghe được thì tốt quá. Nếu hắn nghe được thì có lẽ đã tung cửa ra, siết cậu vào lòng... Chỉ là... Hắn đi từ lâu rồi... Từ lúc cậu lên tiếng, thì hắn đã đi rồi...
Lý Tư Lam khẽ mím môi, cơ hồ muốn khóc. Cậu thầm nghĩ, sao mình lại thê thảm như vậy? Lại còn muốn gặp hắn đến mức hoang tưởng rằng hắn đang ở bên ngoài nghe mình nói.
Lúc này cậu thật sự rất hối hận. Tám tháng lẻ năm ngày, cậu ngu ngốc thế nào lại không nhận ra bản thân mình đã đặt hắn vào tâm?
Lăng... Tôi yêu anh thật rồi!
- Hết chương 15 -
*Các nàng đừng ai oán trách ta a...
Bình tĩnh,
Bình tĩnh đi!
Sẽ HE mà =.=*
*