Không Lối Thoát (Vị Sinh)

Lục Chân Nghi đứng ngoài phòng bệnh, tựa vào tường.

Kỳ thật tận thế mới hơn một tháng, nhưng đã biến đổi con người rất nhiều, từ tâm lý đến thói quen, từ cách sống đến tam quan.

Nói ví dụ như cô, trước đây cô sẽ không mặc kệ sạch bẩn, tùy tiện dựa vào tường phòng bệnh.

Hiện giờ cô cảm thấy những chuyện này không còn quan trọng nữa.

Cô đấy là do cô vẫn còn nằm trong giai cấp có đặc quyền, áp lực cuộc sống rất nhỏ đấy.

Doanh Xương Bình ở xung quanh đế đô hiện có năm doanh thu dụng quân sự, tình trạng có thể coi là rất tốt. Nhưng vẫn xảy ra những chuyện không sạch sẽ.

Đương nhiên, so với bên Tây doanh đã xuất hiện tình huống đổi con để ăn và ăn thi thể, thì có thể coi là tốt hơn rất nhiều rồi.

Con người rồi sẽ đi về đâu?

Có đôi khi mọi người nhàn rỗi cũng sẽ hỏi thăm và phân tích quyết sách trước mắt của lãnh đạo. Đạn hạt nhân là vũ khí cuối cùng của loài người, nhưng phạm vi hủy diệt quá lớn không thích hợp dùng để tấn công đám quái vật sống phân tán và ở gần con người. Trừ phi có cách gom tất cả quái vật đến một nơi không người. Điều này hiển nhiên chỉ xảy ra trong mơ mà thôi.

Nghe nói hiện giờ viện nghiên cứu quân đội còn đang nghiên cứu vũ khí sinh hóa có thể tấn công quái vật mà lại vô hại với con người, chuyện này đương nhiên cũng cực kỳ khó khăn.

Trước mắt mà nói, loài người chỉ có thể giống như bây giờ, dựa vào vũ khí nóng và người có dị năng tấn công quái thú lợi hại, người thường thì dựa vào vũ khí lạnh và súng ống bình thường liều mạng với quái thú nhỏ và vừa.

Loài người bây giờ đã không còn là loài không có thiên địch, đứng ở đỉnh chuỗi thực vật, nhưng đồng thời cũng không bị xếp đáy chuỗi thực vật.

Thế giới kỳ quái này dường như đang tạo ra một loại cân bằng sinh thái.

Trong phòng bệnh, có thể nghe loáng thoáng cuộc nói chuyện của Tần Thẩm và Thẩm Hoành Hoan.

Cô không vào, sợ Thẩm Hoành Hoan xấu hổ.

Tần Thẩm từ lúc nhỏ đã quen biết Thẩm Hoành Hoan, hai người là bạn nối khố bao nhiêu năm, có đôi khi đàn ông cũng cần không gian riêng thuộc về đàn ông.

Tần Thẩm cho Thẩm Hoành Hoan nghe xong ghi âm, trong phòng liền lặng ngắt như tờ.

Cô không tưởng tượng ra được vẻ mặt Thẩm Hoành Hoan lúc này, chỉ cần nghĩ thôi đã cảm thấy khó chịu thay anh.

Sau đó cô chợt nghe thấy giọng nói đè nén như khóc như cười của Thẩm Hoành Hoan, bi thương uể oải không thể diễn tả bằng lời:

“Tôi thật ngu xuẩn, đúng không? Dâu, tôi cho rằng tôi đã không còn là kẻ bị tất cả mọi người khinh thường, chỉ xứng rúc trong góc…”

Sau đó giọng nói bình tĩnh của Tần Thẩm: “Nếu cậu cảm thấy mình chỉ có thể rúc ở trong góc, vậy đời này cậu sẽ thật sự chỉ có thể ở trong góc mà thôi. Nhưng thời buổi này, góc cũng không còn nhiều đâu, nếu cậu muốn rúc thì đến cuối cùng sẽ chỉ có thể rúc vào bụng người khác hoặc quái thú mà thôi.”

Thẩm Hoành Hoan không nói gì, rất lâu sau mới cười khổ nói: “Cậu nói đúng… Tôi cũng biết, cô ấy là sinh viên đại học, vừa thông minh vừa đẹp, cũng không kém Lục Chân Nghi nhà cậu, sao có thể nhìn trúng tôi được cơ chứ. Cũng chỉ bởi vì tôi có dị năng…”

“Đừng so Lục Chân Nghi với loại người ấy.” Tần Thẩm lạnh lùng nói. “Hơn nữa tôi cảm thấy, cô ta chướng mắt cậu là vì cô ta ngu, cô ta có chỗ nào xứng vơi cậu?”

“Nếu đứng ở góc độ hiện tại người có dị năng và người thường thì đúng, nhưng nếu là trước đây…”

“Bây giờ không phải là trước đây. Hơn nữa trước đây thì sao? Loại lòng dạ xấu xa, tính cách bẩn thỉu như vậy, vẫn không xứng với cậu thôi.”

Thẩm Hoành Hoan cố cười vài tiếng, khẽ nói: “Nào có ai quan tâm xem lòng người thế nào?”

Tần Thẩm cười lạnh nói: “Cậu là bạn tốt nhất của tôi nên tôi mới lãng phí thời gian cùng cậu nói về cái chủ đề vớ vẩn này. Nếu rảnh không bằng chúng ta tâm sự về con chó cỏ trước cửa nhà lúc nhỏ thì hơn! Chỉ có lần này thôi, về sau nếu cậu dám nhắc lại một lần hoặc đi thăm cô ta một lần, thì tôi sẽ coi như không có người bạn như cậu… Cậu nói không ai quan tâm lòng người thế nào hả? Tôi chỉ hỏi cậu quan tâm không? Nếu cậu cảm thấy quan trọng, quan trọng hơn mặt ả tiện nhân kia, vậy là đủ rồi, kệ xác người khác quan tâm hay không!”

Thẩm Hoành Hoan lại không lên tiếng, dường như đang cực kỳ kinh ngạc.

Tần Thẩm nói: “Nếu cậu vì loại người đó là đau lòng thì đúng không phải đàn ông! Chúng ta còn rất nhiều chuyện phải làm! Khó khăn lắm mới có dị năng, vì sao không dùng nó mà làm chuyện lớn? Có thời gian thì đừng lãng phí vào loại người không bằng heo chó như thế! Chờ đến ngày cậu mạnh hơn người khác, thì thiếu gì mỹ nữ. Đến lúc đó cậu muốn chọn tốt gỗ hay tốt nước sơn, chọn dáng người hay chọn học thức, còn không phải tùy cậu sao!”

Lục Chân Nghi âm thầm lắc đầu, cảm thấy cách khuyên bảo của Tần Thẩm thật thô bạo. Có điều đàn ông như Thẩm Hoành Hoan hình như lại thấy nó rất hợp lý, chỉ một lát đã xốc lại tinh thần, hai người huynh đệ tình thâm, ôn lại quá khứ, hướng về tương lai.

Lúc Tần Thẩm đi ra phòng bệnh thì cũng có vẻ rất nhẹ nhõm.

Lục Chân Nghi không nhịn được mím môi cười.

Những ngày sau cũng rất yên bình, chỉ có Tần Thẩm bận rộn, không chỉ phải nhiệm vụ, anh còn dành thời gian cùng đội trưởng Chu đi tạo quan hệ với vài người, có khi là sĩ quan xuất sắc có khi lại là người có dị năng ưu tú.

Lục Chân Nghi hoài nghi anh đang muốn phát triển thế lực của mình.

Đây cũng là một cách hay, dù sao thì sức của một người là có hạn, đặc biệt là thời buổi loạn lạc bây giờ, không phát triển một chút quan hệ cuối cùng sẽ bị người khác đè đầu.

Cho nên Lục Chân Nghi cũng rất phối hợp với anh, ví dụ như nhiệt tình chiêu đãi người anh đưa về, thay anh đưa chút quà nhỏ, bí mật quan sát nhân phẩm của những người đó v…v…

Tần Thẩm không trực tiếp nói với cô, đương nhiên càng không mang chuyện này ra thương lượng, điều ấy làm cô có chút khó làm. Nhưng cô cảm thấy điều này cũng dễ hiểu, bởi vì Tần Thẩm không phải là người giỏi lên kế hoạch, anh thường chỉ làm theo trực giác, bắt anh trình bày đầu đuôi ngọn ngành chưa chắc anh đã nói được.

Lục Chân Nghi không có dã tâm, cũng không muốn gây áp lực cho anh, cho nên cô dù cô nhận ra kế hoạch của anh nhưng không hề nói toạc ra. Cô hi vọng anh sẽ tiến hành mọi việc theo thói quen của anh. Đến một ngày anh đó nếu anh muốn làm lớn, cô sẽ vận dụng một ít tri thức lúc học quản lý để giúp anh một chút, còn nếu anh thỏa mãn với vùng trời nhỏ này, cô cũng sẽ theo anh. Có thể giúp người trong lòng trở nên mạnh mẽ nhưng không mất đi sự tự do tự tại đương nhiên là lựa chọn tốt nhất.

Sau khi hiểu rõ điều này, cho dù phải đối mặt với hoàn cảnh trước mắt, cô cũng cảm thấy có chút an tâm.

Tần Thẩm dùng gần như toàn bộ thời gian nhàn hạ để tập luyện nâng cao dị năng, không luyện đến sức cùng lực kiệt sẽ không đi ngủ, thậm chí cũng yêu cầu Lục Chân Nghi luyện tập cùng. Anh không hạn chế Lục Chân Nghi ra ngoài nhiệm vụ, nhưng tất cả nhiệm vụ đều phải có anh đi cùng.

Ngày đêm không ngừng tu luyện quả thật đã mang tới hiệu quả rõ ràng. Có một ngày, Lục Chân Nghi đang dùng tinh thần như xúc tua bạch tuộc của mình sờ soạng khắp phòng, đột nhiên cảm nhận được trong đầu có một tầng gì đó bị chọc rách.

Giống như một lớp giấy, nhưng mềm dẻo hơn rất nhiều.

Giống tầng màng bên ngoài lòng trắng trứng…

Đột nhiên liền rách.

Mà lúc trước cô lại không hề cảm nhận được trong đầu mình có thứ này tồn tại.

Loại cảm giác này quả thực rất thần kì.

Mà hạch tinh thần của cô cũng trở nên chắc chắn hơn rất nhiều. Tuy cô không nhìn thấy tinh thần hạch tinh thần của mình to nhỏ như nào, màu sắc là gì, nhưng cô có thể cảm nhận được mình đã mạnh lên.

Nếu như trước đây cô giống như một đứa bé sơ sinh yếu ớt, thì hiện tại cô lại đột nhiên trưởng thành. Cảm giác này giống như tầm nhìn đột nhiên cao lên, tay chân đều tràn đầy sức lực, từ chỉ có thể tập tễnh bước đi đến có thể đứng vững rồi đi lại bình nhiên, đôi tay vốn không cầm nổi bát đĩa, hiện giờ đã có thể thoải mái đùa nghịch.

Cảm giác trưởng thành này từ sau tuổi niên thiếu đã không được trải qua nữa rồi.

Lục Chân Nghi cực kỳ hưng phấn, cô mở mắt, vội vàng nói cho Tần Thẩm: “Ta thăng cấp rồi!”

Tần Thẩm từng nói, anh thăng cấp hai lần, mỗi lần dị năng đều tăng gấp mười. Lục Chân Nghi nóng lòng muốn thử, ngay hôm sau đã kêu Tần Thẩm dẫn cô ra ngoài làm một nhiệm vụ tương đối nguy hiểm.

Trước khi cô thăng cấp, nhiều nhất cũng chỉ có thể giết chết một quái thú một lần, hơn nữa sức mạnh tinh thần cũng không mạnh. Nếu trong lúc sử dụng không thể thông qua giấc ngủ, tập trung tinh thần để bổ sung, thì trước khi gặp Bác cô chỉ sử dụng được sức mạnh một lần, sau khi gặp được Bác, ở trạng thái tốt nhất cũng chỉ có thể sử dụng ba lần.

Hiện giờ, sau khi thăng cấp, cô có thể dùng liên tục mười lần.

Hơn nữa có thể đồng thời tấn công năm mục tiêu.

Tần Thẩm vô cùng hài lòng với dị năng của cô.

Hai tháng sau, Tần Thẩm nói cho cô biết anh cũng thăng cấp, không gian lại một lần nữa mở rộng gấp mười.

Về phần phạm vi cùng số lần sử dụng cắt không gian, anh không nói cụ thể.

Mấy tháng nay, người và quái vật xung quanh đế đô luôn nằm trong trạng thái giằng co trạng cân bằng, nhưng Tây doanh thì gặp phải một lần tập kích mang tính hủy diệt. Quân đội trong lòng núi bên cạnh Tây doanh cũng khá lợi hại, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc vẫn ra tay giải quyết, nhưng khu bình dân ở Tây doanh lại tổn thất cực kỳ nặng nề, nghe nói số người chết lên đến 90%.

Dưới loại tình huống này, quân đội trong lòng núi cuối cùng cũng phải ra mặt, tiếp quản doanh địa.

Cuộc sống của những người may mắn chạy thoát ít ỏi từ nay về sau chưa biết chừng lại tốt hơn.

Những doanh còn lại khá phát triển, tuy rằng số lượng con người liên tục giảm, nhưng không quá nhiều, hơn nữa rất nhiều quái thú cũng trở thành đồ ăn của loài người.

Loài người và loài thú tranh đoạt nguồn tài nguyên hữu hạn, luôn muốn biến đối phương trở thành chất dinh dưỡng nuôi sống chính mình.

Mùa xuân đã đến, trồng trọt lại vẫn khó khăn, ngoại trừ ngọn núi kia chắc chắn không thể gieo trồng, thì rất nhiều đồng ruộng ở vùng ngoại thành đều biến mất, không biến thành đầm nước thì lại hạn hán, dù tưới bao nhiêu nước cũng vô dụng, đất có thể trồng trọt cực kỳ ít.

Điều này đương nhiên trở thành họa lớn của các lãnh đạo. Tuy người sống sót không nhiều, mấy kho lương dần được tìm thấy, một hai năm tạm thời không có nguy cơ thiếu lương thực quá lớn, nhưng sau này thì sao? Chỉ dựa vào chút ruộng như hiện giờ chắc chắn không đủ để nuôi sống mọi người.

Chăn nuôi cũng vì động vật biến dị mà biến thành bất khả thi.

Có lẽ cuối cùng con người chỉ có thể dựa vào săn quái thú, dùng thịt cùng mỡ quái thú làm thức ăn chính, nhưng nếu làm vậy phía con người tất nhiên cũng phải chịu tổn thất rất lớn.

Trong thời gian này, có một tin tức tốt ấy là Tiểu Võ cuối cùng cũng có dị năng, là dị năng cường hóa tốc độ. Hiện giờ tất cả thành viên của “Lô cốt” lúc trước đều đã có dị năng rồi.

Xem ra “Khiếu khổng” mà Tần Thẩm nói thật sự rất hiệu quả.

Hôm nay, Tần Thẩm, Lục Chân Nghi cùng Viên Lục Duy ra ngoài làm một nhiệm vụ trung cấp.

Có khoảng mười bảy mười tám người có dị năng khá lợi hại cùng hai trăm quân nhân tham gia nhiệm vụ lần này.

Mấy tháng nay, thăng cấp không chỉ có Tần Thẩm và Lục Chân Nghi. Sức mạnh của người có dị năng dần được bộc lộ, không còn bị quân nhân, bộ đội đặc chủng châm chọc là có tiếng không có miếng nữa.

Lục Chân Nghi mặc đồng phục chiến đấu giống Tần Thẩm, là một bộ quần áo bằng da, có chút lực phòng ngự, nhất là ở các bộ phận quan trọng và khớp xương, nhưng lại rất nhẹ và mềm dẻo, không ảnh hưởng đến hành động.

“Tĩnh San và Tiểu Võ qua Diệc Trang tham gia trao đổi cái gì vậy?” Lục Chân Nghi vừa kiểm tra vũ khí vừa hỏi: “Sao lại phải dẫn cả Hoan Tử cùng đi? Trong ngày có về được không?”

Tần Thẩm có chút không yên lòng, cầm ly hồng trà Tích Lan đã nguội trên bàn, một hơi uống cạn: “Chắc là được. Hoan Tử vẫn có chút không vui, anh bảo bọn họ dẫn cậu ấy đi, đổi hoàn cảnh tâm tình cũng có thể thay đổi.”

Lục Chân Nghi “hứ” một tiếng: “Có phải đi du lịch đâu cơ chứ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui