Vương Khả Ý đau khổ nài nỉ mấy ngày liền, hứa hẹn đủ điều mới đổi lại được vài câu nói tốt giúp cô của Lục Dư. Cô thật ra cũng chỉ đang trêu Lục Dư, ngày thường có bao giờ cô dám nói chuyện với anh như thế đâu, dù gì thì anh cũng là một người khá có tiếng trong giới.
Về phân Nghiêm Thần, hắn là bạn cùng phòng thời đại học của Lục Dư đồng thời cũng là một trong những học bá nổi tiếng của khoá, người bị coi là khá tách biệt, đã kiệm lời còn nghiêm túc. Cô theo đuổi Nghiêm Thần mấy năm trời, tài ăn nói càng ngày càng mượt, thế nhưng khi đụng đến nam thần thì cô cũng chỉ có thể quy quy củ củ gọi hai chữ "đàn anh."
Một khi nhắc đến Nghiêm Thần, sắc mặt của Vương Khả Ý lập tức thay đổi. Đừng nói là việc đóng vai fangirl mê muội vị thần tượng Lục Dư, mấy thứ như làm nũng hay ra vẻ nũng nịu để lấy lòng, đối với Nghiêm Thần đều là những hành động không lành mạnh.
Cô dò hỏi tình hình hiện tại của Nghiêm Thần từ chỗ Lục Dư, biết được một tuần nữa Nghiêm Thần sẽ đến Kinh thị thì càng vui vẻ, mặt mày hớn hở chuẩn bị tươm tất đến sân bay đón người.
Vương Khả Ý bận bịu soạn thảo mấy câu hỏi để bắt chuyện với Nghiêm Thần cùng bù đắp kiến thức chuyên môn về máy tính nên phản ứng cũng chậm hơn lúc thường một nhịp, mãi đến tối khi có người hỏi chuyện lúc cô đang livestream, cô mới nhớ còn phải gọi lại cho Lục Dư về chuyện cùng stream.
Lúc này lại nhận được hồi âm, Lục Dư đã tìm được công việc mới.
Vương Khả Ý dù có chút tiếc nuối cũng không tiếp tục quấn lấy Lục Dư để hỏi thêm, còn bông đùa bảo sau này nếu anh thật sự đến Hữu Miêu Live để stream thì cũng đừng quên công lao "mồi chài cá" của cô hôm nay.
Lục Dư mỉm cười đồng ý rồi cúp điện thoại. Anh vào bếp hâm nóng ly sữa bò, sau đó trở lại ngồi vào bàn máy tính.
Khi đồng hồ điểm chín giờ đúng, anh bắt đầu buổi livestream.
Khác với căn phòng hồng phấn nộn nộn của Vương Khả Ý, bên này Lục Dư chỉ quay mỗi màn hình di động trong game ở hiện tại và đôi tay anh, dùng để chứng minh người chơi kia là chính chủ.
Người người lục tục tiến vào phòng live stream vắng vẻ.
Lục Dư quét mắt nhìn người xem trên màn hình, sau đó cúi đầu nhắc nhở những người mới vào phòng, "Mọi người có nhìn kỹ tên phòng chưa? Nếu muốn đến đây học kỹ thuật, hiện tại ra ngoài quẹo phải vẫn còn kịp."
Hai ngày nay anh cũng đã tìm hiểu kỹ về Hữu Miêu Live, có không ít streamer có kỹ năng tốt. Nếu muốn thể hiện kỹ xảo của bản thân ngay từ đầu, sợ là chưa kịp bắt đầu đã bị lấn át.
Chưa kể trước đây anh cũng từng đắc tội vài người, trong khoảng thời gian này anh cứ tránh đứng đầu sóng ngọn gió đã.
Lục Dư đã nghĩ thông suốt, dù gì anh cũng không có ý định kéo Vương Khả Ý xuống nước, trước tiên bắt đầu tự live stream mấy game di động đã.
Máy tính đang mở PUBG vẫn đang yên lặng nằm trên mặt bàn, Lục Dư do dự một lúc, cuối cùng cũng không đem game xóa đi.
Ngoại trừ tài khoản chính thức được bàn giao cho từng thành viên, tài khoản cá nhân của anh cũng được dùng để huấn luyện cùng đội. Sau khi rời khỏi Đông Hoàng, mặc dù dùng lại tài khoản này vẫn khiến anh cảm thấy có chút không an tâm, cuối cùng vẫn đem cảm giác này bỏ ra sau đầu.
Mọi người khi vào stream đều có thể thấy được tên phòng của Lục Dư, có vài người còn nghi ngờ hỏi anh.
"Thật sự có nhiều đường chết như vậy sao? Chủ phòng cậu đừng hòng lừa người."
Mà tên của phòng stream – mấy trăm cách chết trong PUBG.
Lục Dư nhướng mày, nhìn làn đạn vừa hiện lên.
Anh dựa lưng vào ghế, chân gác lên cái ghế đẩu, chiếc gối ôm hình tam giác trên chân cũng bị di chuyển. Anh click mở bản đồ nhìn đường bay rồi thản nhiên nói.
"Trong game này, muốn sống thì cũng dễ thôi. Nhưng chết thì không giống, lại càng dễ hơn."
Nói xong câu này, phòng live trực tiếp im ắng, thậm chí còn không có một cái làn đạn nào, chỉ có số lượng người xem ở góc bên trái càng ngày càng tăng, chứng tỏ vẫn còn người đang xem.
Lục Dư cũng không để ý lắm, anh điều khiển nhân vật chạy vài bước trong quảng trường(*), không mặn không nhạt giới thiệu sơ qua về luật chơi của PUBG.
PUBG mobile, hay còn được nhiều người gọi là game "ăn gà," khi vừa vào sẽ có hai bản đồ cho bạn lựa chọn, một là map cổ điển Erangel, còn lại là map sa mạc Myanmar vừa được phát hành cách đây không lâu.
Trong đó có ba chế độ game: solo một người chơi, duo hai người chơi, và squad gồm một team bốn người chơi.
Lục Dư lần này chọn map E, chơi duo hay squad bản rank mà còn phát sóng 101 cách chết kiểu này chỉ sợ sẽ bị đồng đội mắng.
Màn đạn lại xuất hiện thêm vài bình luận, thúc giục anh nhanh nhanh bắt đầu.
Lục Dư lại xoay xoay góc nhìn, tiếp tục giao lưu với vài người xem còn lại, "Đây là quảng trường, chỗ này muốn bắn ai cũng được, nhưng sẽ không mất máu."
"Ngoài chỗ này ra, mấy chỗ khác chỗ nào cũng có cách chết."
Anh nhìn đồng hồ đếm ngược ở giữa màn hình, vô thức nói nhanh hơn: "Ví dụ như, xem thử có bị lag hoặc rớt mạng hay không."
Khi đồng hồ đếm ngược về không, anh cùng 97 người chời khác đã lên máy bay. Đường bay của mỗi trận đấu đều được quyết định ngẫu nhiên, trận này bay từ thành phố S đến cảng N.
Lục Dư hơi kinh ngạc, anh không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy.
Anh đem ngón tay xoay xoay màn hình, nhìn số người chơi hiển thị bên cạnh máy bay không ngừng giảm dần, chứng tỏ đã có rất nhiều người nhảy dù.
Mà lúc này người xem nán lại vì đôi tay và giọng nói của anh ngày càng nhiều.
Có vài người nhịn không được, đã bắt đầu thúc giục Lục Dư nhanh chóng nhảy dù, nếu muốn chết nhanh một chút đương nhiên phải tìm người bắn rồi!
"Bắn" trong miệng bọn họ chỉ đến mấy hành động vừa đáp đất đã liều mạng đi săn người, là một cuộc chiến dựa trên sức mạnh của giáp, vị trí, và tốc độ bắn của hai bên.
"Gấp cái gì?" Lục Dư cười cười, anh đưa tay cầm ly sữa bò lên uống một ngụm.
Người trên máy bay càng ngày càng ít, chờ đến khi bay đến cảng N, máy bay chỉ còn lại bốn người.
Làn đạn cũng bắt đầu dị nghị, toàn là mấy lời phàn nàn về vị streamer Không Cho Ăn Cá này.
Lục Dư không hề cảm thấy hoảng hốt, động cũng lười động, anh trơ mắt nhìn bản thân bị ném khỏi máy bay không thương tiếc, trực tiếp bầu bạn với biển sâu.
Nhân vật trong game không ngừng vung tay múa chân, vùng vẫy trong vô vọng. Thanh máu giảm dần, cuối cùng còn oan ức để lại một tiếng rên thất thanh trước khi hẹo.
Trận này thành công đạt được mục tiêu vừa đáp đất đã thành hòm, Lục Dư về lại sảnh chờ, tiếp tục ghép trận mới.
Một nửa màn hình trên stream trực tiếp bị hàng loạt các dấu chấm hỏi từ màn đạn chiếm cứ.
Trong đó còn kèm thêm vài bình luận khó tin, chủ phòng vậy mà dám đi stream bản thân bị chết đuối hả? Bị ngốc hay gì?
Lục Dư nhìn số lượng người xem giảm đi rõ rệt, cười cười trả lời, "Rõ ràng tôi đã bảo sẽ chỉ mọi người cách tìm đường chết trong PUBG, chưa từng nói sẽ chỉ mọi người cách ăn gà."
Nói xong cũng không thèm để ý đến bình luận nữa, nhấn nút tìm trận.
Những người xem còn sót lại trong stream thì sôi nổi an ủi Lục Dư, còn hợp lực cùng nhau thổi phồng anh.
"Streamer cậu mà nói nhiều thêm mấy câu, tiện thể lộ mặt luôn, đừng nói đến việc bảo tụi tui chết kiểu nào, tụi tui trực tiếp đứng im tặng đầu cho cậu cũng được nữa."
Vài người xem đến sau nhìn thấy bình luận trên màn đạn thì lập tức rời phòng, còn hoài nghi nhân sinh có phải bản thân vào nhầm kênh trò chuyện đời sống chứ không phải kênh chơi game rồi không.
Đó giờ nào có streamer game mà fan có thái độ thế này đâu? Chơi game có thể có thắng có thua, nhưng đầu người tuyệt đối không thể hiến!
Lục Dư không để tâm lắm về mấy chuyện này, chỉ chuyên tâm trình diễn cho người xem, mấy cái như chết bo, chết vì bị bot bắn, đáp dù rồi trượt chân ngã chết, bị người chơi khác đấm chết,... đều có đủ.
Sau một tiếng rưỡi, anh đã chơi được hơn hai mươi trận, cũng chết hơn hai mười lần khác nhau.
Mà làn đạn trên màn hình đã thay đổi từ tình nguyện đưa đầu cho Lục Dư sang hoài nghi bản thân, ơ sao streamer cứ liên tục chết lên chết xuống, bọn họ càng xem lại càng có tinh thần, còn tò mò xem trận sau anh sẽ chết kiểu gì, dù sao thì tên phòng cũng để là mấy trăm đường chết còn gì!
Người xem ai nấy đều nhiệt tình suy đoán, khí thế ngút trời. Lục Dư sớm đã uống hết sữa, anh nhìn thời gian một chút, chỉ để lại vỏn vẹn một câu "Hẹn chín giờ tối mai gặp lại" rồi trực tiếp tắt live stream.
Giao diện trên game vẫn còn mở, anh vào bếp rửa ly xong lại tắm một lúc, khi về phòng, vừa mở màn hình lên thì một lời mời vào đội đập vào mắt anh.
Mà yêu cầu lập đội này, đến từ CAT.
Tác giả có lời muốn nói:
Lương Bác Uy: Làm thế nào mới thêm bạn tốt được với chồng với được chồng đồng ý lập đội, online chờ gấp!
Lục Dư: Em trước tiên đem váy đồng phục học sinh gì đó thay hết đi.
————————————————
Ghi chú của editor:
(*) Quảng trường: sau khi vào trận, trước khi di chuyên lên máy bay thì người chơi có tầm 50 giây trong "quảng trường" để chuẩn bị. Tui không rõ có từ nào để miêu tả chỗ này không nên tui để như gốc luôn.