Không May Phải Gặp Nàng

Tố Khê không ngốc, năm đó khi nàng bị Đại Nương đuổi khỏi nhà.

May mắn gặp được hắn, biết bao nhiêu người qua lại, cũng chỉ có hắn quan tâm đến nàng, nàng vờ đáng thương, vờ ngốc nghếch. Khi ấy, chỉ là muốn có được sự thương hại của hắn. 

Nhưng nàng thật không ngờ. Đó lại là quyết định đúng nhất đời nàng.

Có người cõng nàng mặc nàng ngủ trên vai hắn.

Có người ôm nàng khi nàng khóc, mặt nàng làm bẩn áo hắn.

Có người vì nàng mà nhóm lửa, nấu cơm.

Người đó xoa đầu nàng, dịu dàng nói “Đừng sợ, có ta ở đây”.

Những kẻ khác có cha, có mẹ, có thúc thúc, bá bá, cửu cửu…

Nàng chỉ biết, nàng có Vô Hoa, có Vô Hoa là đủ rồi.

Hoàng Đế triệu Vô Hoa vào cung, mãi đến chiều hắn mới trở về, gương mặt có mấy phần cứng ngắc. 

Vô Hoa hỏi “Khê Nhi, chúng ta đi ngao du tứ hải được không?”.

“Được”.

“Có thể không có nhà ở, không có đồ ăn ngon”. Hắn vuốt tóc nàng, dịu dàng nói.

Tố Khê nét mặt không đổi, cười ngây ngô nói “Có chàng là được”.

Đi đâu cũng được, có Vô Hoa là được.

Lòng Vô Hoa ấm áp, chỉ vì một câu nói này, vì một tấm lòng này, hắn nguyện nghịch thiên vì nàng.

Người vì yêu mà yêu, là thần. Người vì bị yêu mà yêu, là người.

Hắn không phải người, cũng không phải thần. Nhưng hắn yêu nàng.

Vô Hoa đặt Tố Khê trên lưng ngựa, hắn ngồi phía sau, ôm nàng, giục ngựa chạy về phía bắc.

Nơi có thảo nguyên xanh bao la. Dựng một ngôi nhà nhỏ, bên cạnh cánh rừng.

Ngày ngày cùng nàng đi hái thảo dược, đào sâm. Tối đến cùng nàng ngắm sao, chúng ta bên nhau, trọn kiếp này.

Lúc hắn nghĩ đến điều này, trên môi nở nụ cười ngọt ngào.

Đi hết một đêm, trời cũng bắt đầu sáng. 

Một loạt ký ức sống lại trong đầu Tố Khê. Khi ấy, trời cũng bắt đầu sáng, có người nắm tay nàng băng qua cánh rừng tưởng chừng vô tận. 

Tiếng vó ngựa từ xa vọng lại, đánh tỉnh đầu óc đang mơ màng của Tố Khê. Qua một kiếp, bọn họ vẫn bị truy đuổi. 

Vô Hoa trong lòng bắt đầu sợ hãi. Tuy kiếp này hắn có pháp lực, nhưng phía sau đuổi đến rất đông, hắn lo sợ, bản thân không thể bảo vệ được người ở trong lòng.

Lần trước, hắn để nàng ở lại một mình, nàng như thế không tỉnh lại nữa.

Vô Hoa cười nhạt nói “Ta thật sự muốn nhìn thấy chúng ta già đi, tóc bạc trắng, ngồi nhìn một đám trẻ đùa nghịch trong sân”.

Tố Khê rút vào lòng hắn, thấp giọng “Sẽ”.

Một mũi tên lướt qua vai Vô Hoa, cắm thẳng xuống đất. Máu từ bả vai hắn rỉ ra, nhiễm đỏ bạch y.

Máu của người đó, nhỏ lên tay nàng, ấm nóng. Người đó cõng nàng trên lưng, từng bước chạy trốn khó khăn. Người đó bảo nàng chờ… nhưng nàng chờ mãi… cũng không thấy người đó trở lại. 

Trái tim nơi lồng ngực… đau đớn đến nghẹn thở.

Mưa tên từ phía sau vây lấy. Vô Hoa đặt dây cương vào hai tay Tố Khê, một nụ hôn lướt qua môi nàng, giọng hắn vẫn ấm áp như xưa “Ta sẽ đi tìm nàng”.

Nàng quay đầu, gào tên của hắn, bóng hắn nhảy từ trên lưng ngựa xuống, ẩn khuất trong màn mưa tên.

Vô Hoa quay đầu, trên môi vẫn là nụ cười dịu dàng.

Tố Khê muốn kéo dây cương quay đầu lại, chỉ là nàng không làm được, con ngựa như phát điên, cứ cắm đầu chạy về phía trước. Nàng cách Vô Hoa ngày càng xa, tầm mắt phút chốc mờ mịt.

Lần đầu tiên trong cuộc đời này, nàng hận bản thân mình… quá vô dụng.

Vô Hoa gần như nhặt lại một cái mạng nhỏ từ đống xác binh lính chất đầy. Hắn hừ một tiếng “Tên khốn kia đúng là thứ vong ơn bội nghĩa”.

Hắn thi triển pháp lực, nhìn thấy con đường Tố Khê đi qua. Mỗi bước chân hắn đi đều để lại vết máu, vệt máu rải dài, hắn vẫn không dừng bước, chỉ là dùng sức chạy về phía trước. 

Không biết là đi bao lâu, Vô Hoa bỗng khụy xuống, hắn đưa tay áp lên ngực trái. Trái tim hắn đang đập rất mạnh, gần như muốn nhảy ra ngoài, hắn đau đớn thốt lên “Khê Nhi”.

Nàng không thể có chuyện được, không thể, hắn không chết, nàng cũng không chết, bọn họ còn phải cùng nhau đi đến già, hắn muốn kiếp này…thật trọn vẹn.

Hắn quá yếu, không thi triển pháp lực được nữa. Hừ, quốc sư gì chứ, cho dù hắn có tu luyện hai mươi năm, cũng không bằng một phần ngàn so với thân thể của Ma Quân.

Lúc đến Liêu Thành ở phía bắc, hắn nhìn thấy nàng rồi. 

Tố Khê cả người người bị trói vào một cái cột, dựng giữa pháp trường. 

Trên bộ trung y trắng muốt đã in hằn những vết roi, vết máu đỏ tươi đập vào mắt hắn. 

Khê Nhi của hắn…bị người ta đánh…bị trói…phơi nắng…làm trò tiêu khiển cho đám dân đen.

“Khê Nhi”. Hắn đau đớn gào tên nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui