Không Một Gia Đình


-Các em giở vở ra chúng ta bắt đầu ôn tập chuẩn bị thi giữa kỳ 1 nhé.

Thế là đã gần một học kỳ trôi qua.

Tiếng cô giáo giảng bài trên bảng, hòa quyện với tiếng giở vở của bọn học sinh trong lớp.

Bên ngoài ô cửa sổ lớp, trời quang mây tạnh.

Đàn chim bắt đầu chuẩn bị bay về phương nam.

Lá bắt đầu rụng dần, báo hiệu sự chuyển giao từ thu sang đông.

Sự chuyển giao mùa nó giống như tình cảm của đôi lứa học sinh, họ yêu nhau một cách tự phát, họ yêu nhau một cách bồng bột và có đôi sự bất ngờ trong đó

Tú ngồi trong lớp, chăm chú với những con số.

Thi thoảng cô lại “chậc” lên cái rõ to khiến nhiều lúc Dương ngồi cùng bàn với cô phải giật mình.

- Đóng cửa lại khỏi lạnh kìa Tú - Giọng của Dương cắt ngang mạch suy nghĩ trong đầu Tú.

Tú hơi ngơ ngác quay lại nhìn Dương, thuận lời cậu nói cô quay ra đóng cửa.

- Gớm chưa kìa ! Ngồi làm bài không biết lạnh là gì nữa luôn.

-Dương cười khì.

Tú nghe vậy gãi đầu cười trừ.

Rồi cô ưỡn người vươn vai mấy cái cho đỡ mỏi và cũng muốn thoáng tâm trí hơn.

- Không bài làm nữa hả.

- Tớ làm xong rồi.

- À ừ, tớ quên cậu là trò giỏi mà – Dương chống cằm trả lời bâng khươ rồi lại gạn hỏi tiếp

- À mà này, bài tập cặp cô giao, chiều nay tính làm ở đâu ?

Tú vừa lấy chai nước từ ngăn bàn ra, vặn nắp, nhìn Dương:

- Thư viện thành phố được không hả bé ?

Dương thấy hoài nghi về cái câu mà cậu vừa mới nghe thấy nhưng mà không dám chắc là nó đúng, Tú biết được điều đó nên vừa cười vừa vỗ vãi cậu bạn :

- Hả bé ?

Bây giờ thì Dương nghe đã rõ nhưng cậu không có ý nói lại và thoáng có một nụ cười thoáng qua trên môi

- Ừ nhưng mà…

- Sao vậy ?

- Hay mình làm xong cậu qua nhà mình đi.

– Dương đề xuất.


- Qua nhà cậu hả ? – Tú xém tí nữa phụt nước lên mặt Dương nhưng may cô vẫn tình tĩnh được.

Hai mắt cô nàng tròn xoe nhìn cậu bạn cùng bàn:

- Qua nhà cậu có phiền gia đình cậu quá không ?

- Không.

– Dương ngừng vài giây - … Về nước tôi ở cùng ông bà nội.

- Thế còn....!- Tú chưa kịp hỏi xong, lời nói của Dương tiếp theo đây khiến cô đứng họng.
- Bố mẹ tôi ly dị rồi.

- …..

3h chiều.

Tú mặc chiếc sơ mi xanh cổ bẻ, quần dũi, dưới đi đôi sandal trắng nhìn rất đơn giản nhưng không kém phần xinh xắn.

Cô nàng đeo túi chéo ngang người, lấy chiếc mũ nồi treo bên cửa ra vào, ngó lên tầng nói to:

- Anh ơi em đi làm bài tập nhóm.

- Với ai ? – Lưu từ trên phòng cộc lốc hỏi vọng xuống.

- Bạn cùng bàn ạ.

- Trai hay gái ? – Tú nghe đến câu hỏi này của Lưu, hai má hơi phụng phịu lí nhí trả lời “ trai”.

Ừ thì từ nhỏ tới giờ, hễ cô đi với cậu con trai nào, anh cô chả chen vào phá đám không cho cô đi đâu.

Nghĩ tới câu hỏi của Lưu, Tú biết tỏng vụ này lại phải ở nhà rồi.

- Kh…..- Lưu chuẩn bị nói thì:

- Cái cậu bạn bữa tính chở em về ấy.

- À.

– Lưu từ trong phòng bước ra, nhìn xuống phía em gái đứng sẵn chỗ cửa ra vào.

- Thế đi đi, nhớ về sớm.

– Anh xua tay rồi quay trở lại phòng.

- Đồ ông già khó tính.

– Tú bực bội lẩm bẩm rồi giơ tay đấm trong không khí như hôm trước cô đấm ông anh

- Nói gì đấy ? – Tiếng Lưu một lần nữa vọng lên từ phòng của mình.

Tú trả lời “không” cho có lệ rồi nhanh chân chuồn ra khỏi nhà không thì Lưu dở tính đổi ý thì gay.

Cô đứng bên vệ đường chờ bắt xe buýt tới trung tâm thành phố.


Bỗng, từ phía đâu đó, một luồng hơi lạnh truyền từ má cô, lan nhức cả óc.

Tú theo phản xạ giật mình quay lại, thấy Dương đang cầm hộp sữa lạnh.

Cậu nhìn Tú nhoẻn miệng cười.

Tóc Dương hơi ướt ướt – chắc là mới tắm xong.

Cậu mặc bộ đồ bóng rổ ba lỗ thoải mái, lộ than hình cao ráo, trắng trẻo.

Tú nhìn Dương một lượt, đỡ hộp sữa từ tay cậu:

- Gớm đại thiếu gia hôm nay không đi Maybach ạ ?

Dương nhếch môi cười, một tay giữ ghi đông, một tay đưa lên gỡ một bên tai nghe rồi dí dỏm nói :

- Đại thiếu gia hôm nay đưa xe đạp tới chở tiểu thư đi học nhóm ạ.

Tuy là nói trêu nhưng cậu thấy Tú hơi đỏ mặt nên đã giải nan cho cô bằng cách ra hiệu cho Tú lên ngồi sau yên xe đạp.

Tú ngồi lên ngay ngắn, hai tay hơi nắm áo Dương.

- Này, cậu đi học với tôi mà cậu ăn mặc thế này à.

- Bộ cậu không biết bên kia người ta chuộng mặc vầy ra ngoài lắm hả.

– Dương phẩy tay.

Tú chỉ biết “xì” cái, rồi nhanh chóng thúc Dương nhanh tới điểm học.

*

Đồng hồ cũng bắt đầu điểm gần 4 giờ chiều.

Dương cũng vừa mới in xong tập báo cáo, đưa cho Tú coi qua.

Tú gật gù nhìn rồi nhanh tay bỏ vào túi, kéo áo Dương đứng dậy:

- Qua nhà cậu nào.

Đứng trước mặt Tú là một căn biệt thự khang trang, được xây kiểu Pháp.

Tú sững sờ nhìn căn biệt thự há hốc mồm, rồi lại quay sang nhìn Dương.

Dương chỉ cười cũng không biết nói gì, nhìn Tú khẽ hỏi:

- Giờ cậu muốn vào luôn hay đi lượn với tôi.

Còn vào thăm nhà tôi để bữa sau đi với bọn trong tổ luôn.

Tú quay sang nhìn Dương rồi chỉ vào xe đạp, gật đầu lia lỉa.


Dương hiểu ý, chở Tú đi nguyên vòng ngắm phố phường Hà Nội.

Mới đấy.

Trời cũng hơi ngả màu dần.

Hà Nội vào chiều tà là một cảnh tượng tuyệt đẹp và đặc trưng của thành phố.

Với ánh nắng vàng ấm áp của buổi chiều nó trở nên thú vị và lãng mạn hơn.

Dưới tia nắng chiều yếu ớt cuối ngay, các tòa nhà và kiến trúc phố cổ của Hà Nội được chiếu sáng một cách đặc biệt, tạo nên một khung cảnh quyến rũ.

Gió nổi lên từng cơn làm gợn làn tóc của Tú, cảnh phố cổ Hà Nội tô điểm thêm cho cái sắc của cô, một cái nhan sắc mà Dương cho là mang hướng độc đáo của ngày xưa, một thời hoài niệm.

Dương dừng xe một bên hồ Tây, cậu vịn lên thành, đứng đấy mặc sức cho gió chiều thổi qua tóc.

Tú im lặng đứng cạnh.

Cả hai cứ thế nhìn bầu trời không ai nói năng gì.

Khoảng một lúc, Dương mới bắt đầu mở lời:

- Anh trai cậu thương cậu nhỉ.

- Ừ.

Nhìn ổng khó ưa thần bí vậy thôi chứ ở nhà, anh tớ thương tớ lắm.

Bố mẹ đi vắng, đều anh ấy chăm tớ cả.

Tú trả lời câu hỏi của Dương đầy tự hào.

Dương nhìn vào khoảng không, hơi hạ tông giọng xuống:

- Mình cũng từng có một đứa em gái, cách chúng ta 6 tuổi.

- Thế em ấy đâu rồi - Tú hỏi một cách hồn nhiên mà không thấy sự dằn vặt trong câu nói của cậu bạn

Đôi bờ mi Dương hơi rũ xuống.

Cậu hơi cúi mặt xuống, quay sang nhìn Tú cười khổ:

- Em ấy chết rồi.

Tú nghe xong câu trả lời của Dương, cô dần chết lặng.

Cô lắp bắp vội xin lỗi.

Nhưng Dương không nói gì, chỉ lắc đầu, tiếp tục nói:

- Con bé bị giết….bởi một tên lên cơn điên

- Thế tên điên đó sống chết sao rồi.

- Hắn ta ư ? – Dương nhếch mép cười – Tất nhiên hắn ta bị bắt vào tù, nhưng xong bị mấy gã trong tù đánh tới chết rồi .

Tú nghèn nghẹn trong cổ họng mãi mới nói ra câu :

- Hắn ta chết coi như máu trả bằng máu

-Thế còn em gái tôi, làm gì ai đưa nó trở về đây? -Lúc này sống mũi Dương bắt đầu hơi cay lên và cậu đã thấy đổi đại từ xưng hô - Nếu lúc ấy tôi đi chuyến giã ngoại cùng con bé, nếu lúc ấy tôi ở bên con bé sẽ không bị lạc, … và… nó sẽ không gặp tên điên đấy.

Tú cảm thông nhìn Dương.


Cô vội rút khăn từ túi ra đưa cho cậu.

- Vậy bố mẹ cậu thì sao?

- Bố mẹ ư? Sau cái chết của em gái, bố mẹ tôi đau khổ tới mức họ vùi đầu vào công việc để quên đi cái chết của con bé.

Ngày qua ngày, họ bắt đầu trở về nhà thưa dần.

Nếu có, cũng chỉ là tiếng cãi vã rồi lại tiếp tục chìm vào im lặng.

Dương ngừng một hồi, rồi nhếch mép cười:
- Rồi một ngày bố tôi đưa một cô gái trẻ về, kèm tờ giấy ly hôn.

Mẹ tôi không nghĩ ngợi, lập tức kí vào đấy.

Bố tôi cùng cô vợ mới sang Mỹ sống, còn tôi sống cùng mẹ.

Nhưng cũng chả khấm khá lên, mẹ tôi vùi đầu vào đống giấy tờ, rồi những chuyến công du nước ngoài ngày một nhiều.

Ông bà tôi xót tôi, mới đề nghị đưa tôi về nước nuôi dưỡng.

Hai mắt Tú cũng đó hoe dần, cô cũng thút thít khóc.

Dương thấy vậy cũng hơi hoảng, lật đật quay sang:

- Sao cậu khóc rồi ? Bình thường mạnh mẽ lắm mà nhóc - rồi cậu ta cười nhẹ

Tú biết Dương trêu mình nên quay qua một bên lau nước mắt mà nói:

- Tại thấy thương cậu á ? - Nhìn mắt mũi Tú cứ đỏ lên, hai má Dương hơi ửng hồng.

Cậu vội lấy tay lau nước mắt cho Tú, không ngớt dỗ:

- Này, hay giờ tớ mua bông gòn cho cậu nhé?

- Cậu tưởng tớ là con nít á? 14 tuổi rồi đó nhaa

Tú vội lau nước mắt.

- … nhưng mà nếu của trời thì tớ cũng xin nhận.

-...

Dương mỉm cười nhìn Tú một cách trìu mến hơn là cảm phục.

Trên lớp Cô ả là một cô gái có phần lém lỉnh, linh hoạt và nhiều lúc còn chơi trội hơn đám con trai nữa, đó là những ấn tượng của Dương từ những ngày đầu gặp Tú nhưng dần qua một học kì thì cậu đã cảm nhận được con người bên trong của Tú nhiều tuy chưa phải tất cả.

Chính Tú đã khiến Dương được leo lên ánh sáng, được tiếp xúc với mọi người nhiều hơn và cậu không còn phải làm bạn với 4 góc nhà nữa.

Hai cô cậu học sinh chở nhau trên chiếc xe đạp của Dương đii về.

Gần đến nhà Tú thì cô ra hiệu cho Dương dừng trước nhà hàng xóm rồi cô tự đii một đoạn nữa khỏi để Anh trai cô lại khịa cô là đi với trai rồi lại doạ mách mẹ.

Hai người tạm biệt nhau xong rồi ai nấy rồi đi về nhà.

Về nhà cũng đã hơn 6h, Tú đang ngồi cởi giày thì tiếng anh trai vọng từ bếp ra :

- Sao lại để thằng bé về thế kia ? Không mời nó vào chơi à con nhóc này

Tú có hơi giật mình vì cái cảnh chia tay ấy đã bị anh trai nhìn thấy và cô laii càng sợ anh cô thấy cái cảnh cô véo má Dương để trêu nó, nhưng chỉ thấy câu sau Lưu chỉ nói cô nhanh nhanh chuẩn bị ăn cơm rồi Lưu nở một nụ cười nhẹ :

- Bọn trẻ dạo này gớm!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận