Không Mừng


Sau khi tôi về Liễu Trấn thì vẫn bận rộn như cũ, Phương Mân cũng tất bật với việc học và thực tập ở trường.
Mỗi đêm sau mười rưỡi chúng tôi mới có thời gian mà nói chuyện điện thoại.

Phần lớn thời gian là tôi nghe cậu nói chuyện.
Thời gian đầu cậu ta hay phàn nàn với tôi là không thích nghi được với nơi ở, theo không kịp chương trình học, thi cử kiểm tra điểm đều rất thấp.

Sinh viên đại học A thực chất đều là những học sinh top đầu của các trường trung học, nhưng mỗi vị trí thì chỉ có một.

Tôi cho rằng có lẽ Phương Mân không quen với việc đang từ học sinh khá giỏi đột nhiên trở nên không là gì so với các bạn khác, vì vậy đã an ủi cậu, nói không có việc gì, đại học quan trọng nhất chính là bản thân phải vui vẻ, làm những việc mình thực sự yêu thích.
Không ngờ tới đầu dây bên kia lại quật cường nói, không, không cần, em sẽ đạt được học bổng quốc gia.
Tôi không biết cậu ta đây là đang thực sự đấu tranh với bản thân hay là muốn sớm trả hết nợ học phí nữa – tôi chẳng nghĩ ra được lý do gì khác.

Bởi vì theo nhận thức của tôi, đại học dù sao cũng là khoảng thời gian cuối cùng còn được tự do vô lo vô nghĩ, tôi ở thời điểm đó cũng không có tính toán gì cụ thể cho tương lai cả, chỉ tham gia câu lạc bộ mình thích, mỗi ngày đều leo núi với những người cùng chuyên ngành ngôn ngữ Anh, tôi còn tổ chức rất nhiều hoạt động “vô bổ” nữa, bây giờ mà nghĩ lại chắc tôi được gọi là “Đức phật” mất.
Phương Mân không như vậy, cậu ta có mục tiêu rõ ràng, lại dốc hết sức để đạt được nó.
Cậu ta như loài báo đi săn được trang bị bộ da tốt cùng với tính tình kiêu ngạo sẵn có, làm trong rất nhiều kẻ vừa yêu vừa hận.


Nhưng chỉ có mình tôi biết khi con báo nhỏ này cúi đầu sẽ đẹp đẽ đến nhường nào.
Trước đây, tôi hoàn toàn là con mồi mặc người chém giết, hiện tại thì tốt hơn một chút, ít ra cũng còn có chút tiền đồ.
Chuyên ngành chính của cậu là tài chính, văn bằng hai là khoa học máy tính, nhưng tôi nhớ hồi trung học cậu ta rất thích sinh vật học.

Một đêm nọ, tôi hỏi cậu ta tại sao không theo ngành sinh vật học thì tên nhóc quỷ kia cười nói, “Thầy chắc chưa nghe qua về thuyết “Vật liệu sinh học liên tục của Tứ đại Thiên Khanh” đúng không?”*
* Raw là 环化生材四大天坑 (Hán Việt: Hoàn hoá sanh tài tứ đại thiên khanh): chịu, search Zhihu thì thấy giải thích dài xỉu, mà cũng không phải chính xác là cụm này nữa cơ, nên thôi, nói chung là một cái thuyết gì đó về sinh vật học.
Tôi im lặng hồi lâu, Phương Mân vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt chia sẻ về tương lai nghề nghiệp của mình.

Tôi không rõ bản thân đang ngưỡng mộ hay đau lòng nữa.

Tôi vẫn luôn cảm thấy thật tàn nhẫn đối với một đứa trẻ còn chưa đủ mười tám, vẫn chưa trải nghiệm đủ những niềm vui hay sắc màu cuộc sống thế nhưng cứ thế từ bỏ hết mọi thứ, từ sở thích cho đến những thú vui của bản thân, tự giác phân chia tương lai nghề nghiệp thành những hạng mục “ba, sáu, chín,..”
“Nói như vậy..” Tôi hết sức nhỏ giọng, “Thì tôi học ngôn ngữ Anh, chẳng phải tốt nghiệp đều sẽ thất nghiệp sao?”
Phương Mân hơi sửng sốt, sau đó cười ha ha, nói: “Đương nhiên không phải! Thầy dù có học gì cũng đều đỉnh nhất.”
Tôi lắc đầu, tiếp tục nghe cậu ta huyên thuyên nào là giảng viên nói quá nhanh rồi phòng tắm không có nước nóng.
Trước khi cúp điện thoại, cậu thở dài: “Nếu thầy Thi có thể dạy sinh viên thì tốt rồi, em nhất định sẽ đi học mỗi ngày.”
Thầy Thi không dạy được sinh viên nhưng vẫn dạy được tiểu tử nhà cậu nhé.
Đông Chí là sinh nhật của Phương Mân.

Tôi đến Ninh Thành nhưng không nói cho cậu ta biết.

Hầu hết bọn trẻ tuổi này đều thích mấy niềm vui bất ngờ, tôi nghĩ vậy.
Tiền thưởng đi làm trước đây đều vẫn ở yên trong thẻ ngân hàng, lần này tôi rút ra mua cho Phương Mân một cái đồng hồ đeo tay.
Nhu cầu về vật chất của tôi không quá cao, rất nhiều quần áo hiện tại vẫn là mua khi học đại học, nữ sĩ Lâm Thiến cũng không giống mấy bậc cha mẹ truyền thống hối thúc con cái mua nhà ở thành phố lớn.

Như bà nói, dù sao tôi cũng sẽ không lấy vợ, chỉ cần bản thân thấy ổn thì tiền muốn tiêu xài như thế nào cũng được.
Nhưng tôi rất muốn cho Phương Mân những thứ tốt hơn.
Chú báo nhỏ muốn thám hiểm thảo nguyên dù sao cũng phải có một bộ lông hoành tráng chứ.
Tôi ở dưới lầu chờ Phương Mân cả tiếng đồng hồ, lúc sắp ngủ gật thì cậu ta cuối cùng cũng trở về, đang cùng Trịnh Cửu cười cười nói nói.
Đèn đường không sáng lắm, nhưng đủ để tôi nhìn rõ cậu ta.
Chàng trai của tôi đang đối mặt với bạn cùng phòng khoa chân múa tay gì đó.


Không biết có phải tâm linh tương thông hay chỉ là trùng hợp thôi mà cậu đột nhiên nhìn về phía tôi.
Trong nháy mắt tôi thấy mắt cậu như tràn ra từng chùm từng chùm pháo hoa.
Phương Mân có vẻ đơ ra hai giây, sau đó lập tức cong chân chạy về phía tôi.

Gió thổi tung áo khoác cùng mái tóc cắt ngang trán của cậu, cảnh tượng không khác gì cánh buồm mãi căng ngoài biển khơi.
“Thầy Thi!” Phương Mân bỗng nhiên nhào về phía tôi, gọi tên cái người nhỏ con suýt nữa không đứng vững này, “Sao thầy lại đến đây!”
Người thì cao tận mét tám tư nhưng lại ôm tôi như vậy, hoà với tiếng thở “ồ ồ” cùng mồ hôi ẩm ướt, chẳng khác gì con mèo lớn làm nũng cả.

Tôi đẩy đẩy cậu, ra hiệu bạn cùng phòng của cậu đang nhìn chúng ta, rồi khẽ gỡ tay cậu ta ra.
Không ngờ Phương Mân lại kéo lại tay tôi, thậm chí còn hô với Trịnh Cửu: “Thấy chưa, Thầy Thi tới tổ chức sinh nhật cho tớ rồi.

Cậu về trước đi, không cần cậu đâu!”.

truyện tiên hiệp hay
Tôi trách cậu ta không biết phép tắc, Phương Mân lắc lắc cánh tay tôi, giải thích bọn họ vẫn thường nói chuyện với nhau như vậy.
Xem ra, quan hệ với các bạn trong ký túc rất hài hoà.
Tôi gật gật đầu, đánh giá cậu ta, cười nói: “Thật cao ráo.”
Thực sự là rất cao, đã hơn tôi hơn nửa cái đầu.

Vài nét trẻ con trên khuôn mặt cũng dần góc cạnh hơn.

Sau đó, Phương Mân cùng tôi đi ăn.

Mặc dù vừa đi ăn với Trịnh Cửu xong, nhưng cậu ta vẫn nhất quyết dẫn tôi đến một nhà hàng nằm ngoài khuôn viên trường.

Nếu không phải cậu ta biểu hiện hết sức vô tội, tôi chắc chắn sẽ nghi tên này cố ý.
Cuối cùng, trường học cũng đến giờ đóng cửa.
“Làm sao đây?” Phương Mân chỉ chỉ thời gian, uỷ khuất nhíu mày, “Thầy Thi ở đâu vậy, cho em ở ké một đêm được không?”
Nơi tôi ở..

là một phòng đơn, giường đơn của một khách sạn tốc hành* phổ thông.
*快捷酒店: khách sạn tốc hành (express hotel): là một loại hình kinh doanh khách sạn tồn tại cùng với các khách sạn đầy đủ dịch vụ truyền thống.

Một trong những ưu điểm lớn nhất là giá nhà rẻ, dịch vụ theo mô hình “BnB” (ăn ở + ăn sáng).

Nguồn: Baidu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận