Nhưng tôi còn chưa kịp mua bánh ga tô hay đốt nến, ngay đến kết quả xét nghiệm cũng còn yên vị ở trong tủ đầu giường, không kịp chuẩn bị tâm lý hay sắp xếp cảm xúc gì cả thì Phương Mân đã biết rồi.
Bác sĩ Lưu nói tôi vẫn cần chăm sóc, thế là tự tìm danh sách người liên hệ khẩn cấp mà tôi điền lần trước và thông báo cho họ.
Bao gồm cả Phương Mân và ba tôi.
Phương Mân thu dọn đồ đạc rồi vội vã về nhà, trên đường gọi điện thoại cho tôi, thở hổn hển tức giận nói, chuyện lâu như vậy rồi, tại sao cả thế giới ai cũng biết có mỗi em ấy mãi vẫn mơ mơ màng màng.
Giống như đứa trẻ ghen tuông vật lộn tranh giành tình nhân vậy, trước hết muốn hỏi vẫn phải là “Tại sao tới giờ em mới được biết?” mà không phải là “Bây giờ anh cảm thấy thế nào rồi?”
Tim tôi quặn đau đớn, rõ ràng vấn đề chính hẳn phải là dạ dày, vì cái gì lúc này ngực lại đau đến mất kiểm soát như vậy.
Đại khái cả hai chúng tôi đều mất trí rồi, hiểu rõ khuyết điểm tệ hại của nhau nhất, nhưng lại cứ phải biến chúng thành dao găm, cùng đủ thứ vụn vặt đâm vào tim nhau.
Bản thân sống lâu hơn Phương Mân sao giờ đây lại như thế này?
Phương Mân bên kia vẫn đang kích động chất vấn.
Tôi không trả lời, chỉ ngây ngốc hỏi một câu: “Em đi Indonesia với ai? Trợ lý? Hay là Trịnh Cửu?”
Đầu dây bên kia điện thoại thoáng im bặt, Phương Mân ngay lập tức nén lửa giận đáp: “Thi Mân, anh có ý gì?”
Nhàm chán.
Chúng tôi thật sự là một đôi chẳng ăn ý lại hay xoắn xuýt, ngay cả mấy lời thoại cãi nhau cũng chán ngắt.
“Không có gì, chỉ là muốn hỏi xem ai có may mắn theo tiểu Phương tổng xuất ngoại lâu như vậy.” Tôi lại bật cười, là điệu cười hẳn sẽ khiến Phương Mân tức điên.
Tôi xứng đáng là người hiểu rõ em ấy nhất, Phương Mân quả nhiên cất cao giọng, ngay cả mấy từ mắng chửi cũng tuôn ra nhiều hơn bình thường, đại ý là chuyện này có quái gì đáng để cãi nhau? Chẳng qua là cùng tham gia hạng mục công ty con ở Đông Nam Á.
Tôi nói wow, các người thật đỉnh.
Sau đó trực tiếp cúp điện thoại.
Trước đây chỉ có tôi không gọi được cho Phương Mân.
Em ấy lấy quyền gì mà tức giận? Người phải giải phẫu là tôi, giữa đêm tái phát phải nhập viện cũng là tôi, nằm viện đời người mãi không trở về cũng là tôi, trong khi họ Phương kia đang làm gì, ngoại tình thể xác với trai bao ở Indonesia?
Phương Mân trước giờ chưa từng bị đối xử như vậy, liên tiếp gọi đến cả chục cuộc.
Có điều tôi không nghe, cảm thấy nút tắt thật sự là một phát minh tuyệt vời.
Tôi xuống lầu mua cốt bánh gato cùng kem*, về nhà mở nhạc giao hưởng với âm lượng tối đa, bắt tay vào chuẩn bị bữa tối.
* phần bánh bông lan không tính kem của một cái bánh kem.
Ở đây không kịp nên thầy mua hai riêng hai thứ.
Bánh gato thành phẩm cũng không được trang trí tinh xảo lắm, nhưng trong một giờ phải đẩy nhanh tốc độ thì cũng chỉ có thể được thế này thôi.
Tôi vậy mà lại vẽ hoa hồng – loài hoa tuổi trẻ bản thân cực kỳ chướng mắt, cánh hoa đỏ tươi được phủ lên một lớp kem giờ đây hoàn toàn có thể ăn được.
Thêm hai ngọn nến được thắp sáng bên cạnh, trông như một bữa tối ngày lễ tình nhân ấm áp của bao người.
Nhưng tình nhân cũng không dịu dàng lắm, lúc gõ cửa vừa gấp gáp lại ngang ngược.
Tôi nói với ra em cũng có chìa khóa mà, tìm không thấy có thể khỏi vào.
Phút chốc tiếng gõ cửa im bặt, trong nhà chỉ còn lại tiếng nhạc giao hưởng du dương.
Đúng lúc này một trong số ít những bản nhạc tiếng Trung vang lên, hình như là được Phương Mân thêm vào mấy năm trước lúc nghịch điện thoại của tôi.
Lúc đó em ấy còn chưa thích Rock n’ Roll, chuộng mấy bản tình ca hát bởi giọng nữ Trung Quốc hơn, mặc dù tôi hy vọng em ấy nghe nhiều nhạc tiếng Anh hơn để nhân tiện luyện nghe.
Phương Mân hồi lâu mới tìm được chìa khóa mở cửa vào nhà, không ngoài dự đoán mặt mày tối sầm lại.
Tôi nói ngẩn ra đó làm gì, tới ăn cơm đi.
Cố gắng hết sức điều chỉnh độ cong khóe môi, hẳn là nụ cười lúc này rất vừa vặn.
Báo đen đực đứng bất động, tức giận nhìn tôi.
“Nhìn xem, cảm giác tìm mãi không thấy người khó chịu lắm đúng không?” Tôi nói.
Như kẻ phản diện ủ mưu thành công, thậm chí cảm thấy hai mắt đỏ lên vì tức giận của Phương Mân nhìn rất đẹp.
Phương Mân nắm chặt nắm đấm, nghiến đến kẽ răng kêu ken két.
Qua một lúc lâu, em ấy mới buông tay ra, kéo ghế ra ngồi xuống.
Gân xanh trên mu bàn tay vẫn còn giật giật.
“Bệnh tình của anh giờ thế nào rồi?” Em ấy hỏi.
Giọng nói vẫn còn run rẩy, xem ra lần này tôi làm lớn chuyện thật rồi.
Tôi cho em ấy kết quả xét nghiệm.
Mặt em ấy càng đen hơn, nói với giọng điệu lạnh lùng mà tôi chưa từng nghe qua bao giờ: “Cho nên là anh đã một mình thực hiện ca phẫu thuật, và chẳng may, giả sử ca phẫu thuật không thành công, anh có thể sẽ chết nhanh hơn nữa.”
Sao lại có kẻ không biết nói chuyện đến như vậy.
Tôi nhíu nhíu mày, lúc này nhắc tới “cái chết” thì quá là bất hạnh đi.
Chưa nói dứt lời liền bị em ấy nắm cằm, lực tay mạnh đến độ tôi đau điếng.
Tôi vùng vẫy thoát ra, hét vào mặt em ấy, Phương Mân em nổi điên cái quái gì vậy!
“Em nổi điên?” Phương Mân không nhịn được bật cười, “Anh cái gì cũng không nói với em! Nói phẫu thuật liền tiến hành, chuyện lớn như vầy, lỡ như…”
Giọng nói vẫn còn run rẩy, nghẹn ngào nồng đượm, “Ngộ nhỡ em trở về không gặp được anh thì phải làm sao bây giờ…..”
Vẻ mặt Phương Mân quá đau đớn, tôi nhất thời không phân biệt rõ được em ấy vẫn đang tức giận hay là cảm xúc gì khác.
Chỉ biết rằng đây không phải phong thái quen thuộc của Phương Mân, lúc này em ấy giống như mãnh thú thét gào vì bị giam giữ, cũng giống như chú mèo khóc nức nở vì bị thương.
Em ấy hỏi, tôi rốt cuộc xem em ấy là gì của mình?
“Anh đã gọi điện thoại cho em, ngay sau khi kết thúc phẫu thuật.” Tôi duỗi tay ra cố đè lại tim mình.
Thứ đang đập thình thịch kia giờ đây chẳng để ý nữa, nhịp điệu gấp rút lại hỗn loạn, “Không ai nghe máy cả, Phương Mân à.”
Thật ra, ngày đó tôi gọi vào số điện thoại nội địa của em ấy, Phương Mân qua Indonesia phải đổi số, chỉ là, tôi vì không tỉnh táo lắm mà bấm nhầm số.
Nhưng tôi vẫn là muốn em ấy khổ sở, để em ấy tự trách, rồi đem tất cả mọi thứ có thể tổn thương em ấy mà đâm vào.
Phương Mân không nói được gì.
Nhìn đôi mắt em đột nhiên trầm xuống, Tôi biết lời này lực sát thương rất lớn – nhìn đi, tất cả chỉ trích nãy giờ của em ấy đều chẳng là gì cả.*
* raw là 放屁 (rắm/bullshit), còn nghĩa là nói dóc nhưng mình thấy không hợp ngữ cảnh, đại loại ở đây nói là mấy lời chỉ trích nãy giờ chả là gì cả (so với những gì thầy phải chịu đựng).
Tôi như một đứa trẻ chưa trưởng thành vậy, trong lòng đều nghĩ làm thế nào để thắng trận chiến này.
Thì ra nhìn người trước mặt đau khổ lại thoải mái như vậy, càng khổ sở lại càng sảng khoái.
“Phương Mân, mãi đến sau khi phẫu thuật kết thúc anh cũng không thấy được em.”
“Em ra nước ngoài làm những gì, còn cần anh nhắc nhở sao?”
Lảm nhảm: Đúng là càng yêu thì càng hận mà, nhưng thực tế, mình thích:))) Ngoài đời trải qua vài thứ bất công thôi mà trả đũa được đã hả dạ rồi chứ nói gì thế này..