Không Mừng


Em ấy bật cười, nhưng lông mày vẫn nhíu chặt.

Cho đến bây giờ tôi chưa thấy qua ai có thể biểu lộ nỗi buồn qua đôi mắt đẹp đẽ đến thế, cũng không ai nở nụ cười đau đớn đến như vậy. 
Em ấy hơi nâng giọng, mang theo chút thở dài, là giọng điệu thường ngày của em: “Xem ra em thật sự quá tệ.

Thầy Thi vẫn mãi không muốn yêu em.”
Chiếc thìa trong tập lập tức rơi thẳng xuống bánh gato.

Chiếc bánh vốn đã mềm nhũn giờ lại bị đập vỡ tan tành, trên bàn lúc này rất bừa bộn.
Có ý gì? Tôi hỏi.
Nhưng câu trả lời của em sau đó trong đầu tôi cũng không ấn tượng lắm, tôi chỉ nhớ được những đoạn ngắn vụn vặt. 
Đại khái là Phương Mân lại khóc, lần này khóc đến khản cả cổ nhưng tôi cũng không phản ứng kịp để an ủi em ấy, bản thân tôi cũng vì kinh ngạc mà rơi nước mắt từ lâu.
Sau đó Phương Mân dường như vừa khóc nức nở vừa nói bản thân rất rất kém cỏi, sao trên đời lại có thể có một người bạn đời khốn nạn đến như vậy.
Tôi không phản bác gì.

Nhưng trong lòng cảm thấy em ấy cũng không kém cỏi đến thế.
Chỉ là cô đơn tịch mịch đã lâu, tôi hết lần này tới lần khác nhớ lại mọi khuyết điểm của em ấy.

Rốt cuộc dường như quên mất ngày trước tại sao lại yêu em ấy – phải rồi, lý do khiến tôi bị thu hút chẳng phải vì tính cách tự do như nắng hạ rộng lớn chiếu rọi hay bản tính quật cường lại bừng bừng dã tâm đó sao?
Tựa như muốn mua một giỏ thanh long vậy, thích thú vì ruột đỏ hạt đen ăn vào ngọt ngào sảng khoái, ngặt nỗi vỏ ngoài lại sần sùi khó coi.


Chủ quán muốn giúp cắt miếng, nhưng tôi lại nghĩ nếu thế thì chẳng còn nguyên vẹn nữa. 
Quá quái đản rồi. 
Tôi vội vàng kéo em ấy, nhưng lúc này Phương Mân lại lên tiếng, muốn đem nhà để lại cho tôi, tiền trị bệnh cũng sẽ do em ấy gánh vác. 
“Em gánh cái gì mà gánh hả?” Tôi lau mặt, lòng ngổn ngang đấm mạnh lên vai em ấy.
Mặc dù với sức lực hiện tại của tôi, cú đấm này cũng chẳng đau đớn gì, nhưng ngược lại Phương Mân dường như còn yếu ớt hơn cả tôi, trực tiếp ngã ngược xuống.
Em ấy chống tay xuống sàn trước khi ngã hẳn, hai chân co quắp lại, vô cùng chật vật. 
Phương Mân hỏi tôi, còn nhớ hay không lời tôi nói mấy tháng trước.
Tôi sửng sốt.

Nghĩ lại hẳn là một lần nào đó trong lúc nổi nóng.
“Anh hỏi em ngừng tổn thương nhau được hay không.” Phương Mân nhắc nhở, cả người sa sút tinh thần chẳng còn giống mình, “Thầy Thi, em đột nhiên nhận ra, em có muốn hay không cũng không còn quan trọng nữa.”  
Tôi bắt đầu luống cuống.
“Trước tiên nói anh biết, những bức ảnh này là thế nào…..

Em dám nói….

Anh liền tin em…..”
“Em không có gì để nói.” Phương Mân lắc đầu, cười to hai tiếng, cười đến bả vai đều run rẩy, hai mắt trống rỗng mở to trừng lên trần nhà, “Miễn cưỡng đặt miếng gỗ vuông vào lỗ tròn là em năm mười tám tuổi vì yêu mà làm.

Nếu như biết mình sẽ khiến anh khó chịu như vậy, em nhất định sẽ không đi một bước này.”
“Thầy Thi, anh cho rằng giấu diếm em đều là vì muốn tốt cho em; Em thì nghĩ bản thân cứ treo chữ yêu lên trán thì sẽ khiến anh yên tâm.


Nhưng đây đều không phải điều chúng ta mong muốn, chúng ta ngay từ đầu thậm chí còn chẳng biết đối phương muốn cái gì.”
Bây giờ nhìn mà xem, bất cứ chuyện gì cũng đều có thể khiến chúng ta nghi ngờ lẫn nhau, anh bệnh thành ra thế này cũng do tâm trạng vì em mà bị ảnh hưởng – nghe nói lần trước anh vì em mà phát bệnh có đúng không? Cớ sao cứ tự thương tổn chính mình vậy? À phải rồi, anh sẽ lại nói như cũ rằng “tốt cho em”.”
“Nhưng thầy Thi à, em từ đầu đến cuối chỉ hi vọng anh vui vẻ khỏe mạnh, một đời vô lo vô nghĩ mà thôi.
Em ấy vừa thu lại nụ cười vừa nói, chắc là bị cảm giác chua xót trong lời nói của em ấy lây nhiễm, tôi cảm thấy tim mình như bị mũi kim đồng loạt hung hăng đâm xuống. 
Bộ dạng người trước mặt lúc này quá chật vật, tóc cắt ngang trán lộn xộn xõa xuống, quần áo cũng xộc xệch nhăn nhúm.  
“Anh…..

không phải muốn tự làm khổ mình.” Tôi thật ra rất chăm chỉ uống thuốc, thậm chí còn dành phần lớn tiền tiết kiệm để chữa bệnh, cũng chẳng có ý định giấu diếm, chỉ già mồm giả vờ một chút để em ấy tự mình phát hiện. 
Tôi nóng lòng muốn giải thích cho em ấy hiểu. 
Tôi muốn nói rằng em ấy rất tốt, mặc dù đôi lúc cũng phạm sai lầm, nhưng không đến nỗi hỏng bét như em ấy nói.
“Hừ… Chuôi dao là em cầm, mọi thứ đều do em khởi sự.

Nhưng em đần quá, lại tầm thường nữa.

Mãi đến tận hôm nay mới biết kỳ thật những thứ tiền bạc ấy lại chính là lưỡi dao.

Em cứ nghĩ rằng mình chỉ cần kiếm tiền, kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền thì sẽ có thể mua được cho thầy Thi tất cả những thứ tốt nhất.

Nhưng em vậy mà lại để anh chịu đựng tất cả những chuyện này một mình, một mình…, làm sao em có thể…” 
Phương Mân nói đoạn tự giáng cho mình một bạt tai, trên mặt nhanh chóng xuất hiện vết hằn đỏ.


Mắt thấy em muốn đi vào nhà bếp, tôi sợ em ấy lấy dao tự hại mình nên vội vàng ngăn cản, nói với em ấy chuyện này không phải trọng điểm. 
Chàng trai trẻ hoàn toàn phớt lờ sự an ủi của tôi, tự cắt đứt tay mình như muốn san sẻ chút nỗi đau cùng tôi.

Vẫn giống hệt thời thiếu niên, vừa tàn nhẫn lại ngây ngô.  
Nhưng lúc này tôi cũng không thể chỉ trích em ấy – Em xem, biện pháp của em chính là duyên mộc cầu ngư*, căn bản là chẳng có tác dụng gì.
* 缘木求鱼 – duyên mộc cầu ngư: là việc một người muốn bắt cá, nhưng không tìm ở dưới nước mà trèo lên cây, đương nhiên thất bại.

Vậy nên câu này ám chỉ việc dùng sai cách nên “Mưu sự bất thành”.

Việt Nam mình cũng có câu “bao giờ trạch đẻ ngọn đa” để ví việc vô lý không thể xảy ra.

Khi bói dịch mà va vào quẻ này thì tốt nhất là ngồi ơ nhà lôi trà ra uống, lôi rượu ra nhậu cho lành.

Nguồn: Nhà Búp
“Chẳng trách trước đây anh một mực không thích em.” Phương Mân nói, “Quả nhiên, là em chưa bao giờ hiểu được anh.

Phẫu thuật đều đau đớn lắm, em nào dám để anh vì em mà lại ở bệnh viện chịu đau thêm lần nữa chứ.”
Em ấy đột nhiên nghiêm túc.

Vẻ mặt kia quá thành kính, nếu như không phải câu nói tiếp theo khiến cho dạ dày tôi quặn đau run rẩy, tôi thậm chí còn nghĩ giọng điệu trịnh trọng của em ấy lúc này hẳn là muốn cầu hôn tôi.

“Cho nên, thầy Thi, câu hỏi lần trước anh hỏi….

Em…..


nghĩ kĩ rồi.” 
Có muốn kịp thời ngừng tổn thương nhau không?
Muốn, em ấy nói. 
Thời điểm cánh cửa đóng lại vang lên một tiếng thật lớn.

Có lẽ âm thanh cũng không thực sự lớn như vậy, nhưng rõ ràng là tôi cảm nhận được tim mình run lên.
Phương Mân đi rồi.
Tôi run rẩy hồi lâu, lâu đến độ tay chân tê rần, tôi mới nâng tay sờ sờ mặt. 
Không rơi nước mắt.

Quá thần kỳ, đoạn tình cảm nhiều năm như vậy mất đi – không phải tôi đề nghị – tôi thế mà lại không khóc. 
Tôi thật không nghĩ tới, sau khi biết bệnh tình của tôi, vậy mà em ấy lại chọn buông tay. 
Hiện tại tôi đột nhiên thông tỏ, lúc trước tôi dám khuyên em ấy kịp thời ngừng tổn thương nhau, lúc này lại dám lấy bệnh tình của mình làm lưỡi dao đâm vào lòng em ấy, thực ra là vì trong lòng tôi có chút chờ mong – hoặc nói, chính là lòng tin không biết từ đâu mà đến.

Em ấy sẽ không buông tay, ngay cả khi chính tôi đề cập đến vấn đề này, hai chúng tôi vẫn sẽ nhập nhằng như vậy.  
Dạ dày đau quá, tôi cảm thấy cần ăn gì đó để ngăn chặn axit trào ngược.
Chỉ còn ly kem đã tan chảy, bánh gato lộn xộn nát bấy, ngọn nến cũng tắt ngúm.

Bữa tối của tôi đã bị phá hỏng hoàn toàn, nhưng tốt xấu gì trong mớ lộn xộn này vẫn có thứ có thể cho được vào bụng.
Chỉ có tiếng nhạc vẫn du dương không biết mệt mỏi.

Nghe được chút hạnh phúc nào đó trong lời bài hát, hẳn không phải của tôi rồi.
Lời tác giả: Là ai bảo muốn mãnh liệt hơn một chút ấy nhỉ? (Gãi đầu).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận