Không Mừng


Sau khi chuyển đến nhà Thi Mân, hai chúng tôi buộc phải bỏ đi rất nhiều đồ đạc quá chiếm diện tích, dù sao không gian cũng không đủ lớn.
Quan trọng nhất chính là cái giường kia thật sự quá nhỏ.

Tôi luôn sợ sẽ ép phải anh ấy, cho nên khi ngủ lúc nào cũng rất cẩn thận, giật mình rất nhiều lần, cũng không dám ngủ quá sâu.

Chúng tôi lại quen dậy sớm cho nên mắt tôi mỗi ngày đều thâm đen.
“Em làm gì mà ngày nào cũng ngủ không ngon vậy?” Thi Mân hỏi, “Chúng ta hôm qua hình như cũng đâu có làm cái gì đâu?”
Tôi cười khổ nhìn anh, anh mới chịu sửa lời: “Ít nhất cũng không có muộn lắm……..?”
“Không sao, em ngủ ngon mà, có điều hai ngày nay hơi mệt.” Tôi lấy tay che mắt, không cho anh ấy nhìn.
Thi Mân cũng cười cười, lắc đầu nói: “Không cần vờ vịt đâu, anh biết em đang nghĩ gì?”
Tôi thả tay xuống, đoạn thích thú lắng nghe anh ấy thể hiện kỹ năng đọc suy nghĩ của mình.
“Em đang nghĩ giường ở đây nhỏ quá, phòng cũng nhỏ, điều kiện chữa trị cũng không bằng Ninh Thành.

Muốn khuyên anh trở về, lại sợ anh không vui nên không dám nhắc tới, có đúng không?”
Tôi xấu hổ đến mức suy sụp, nhưng lại rất vui vẻ vì anh ấy hiểu tôi đến thế.
“Anh giỏi quá..” Tôi nâng cằm, nhìn anh ấy chằm chằm, “Có điều có một câu sai rồi nha.

Em không định khuyên anh trở về, vẫn là câu nói kia, anh đi đâu, em sẽ đi theo đó.”
Anh mắt của Thi Mân tập trung vào tôi, nụ cười trên môi cũng chỉ thuộc về một mình tôi.

“Vậy thì đi thôi.” Thi Mân nói, “Anh đi theo em.”
Tôi nghĩ, mình thật sự có nhà rồi.
“Đi Ninh Thành hả? Hay là về quê của anh?”
“Đâu cũng được, Ninh Thành có nhiều công ty về Internet hơn, em tìm việc cũng dễ hơn mà phải không?”
“Anh muốn đi đâu liền đi đó.

Em ở đâu đều có thể tìm được việc, cứ yên tâm.”
Thi Mân cười: “Em không phải thích biển sao?” Vậy thì tới Ninh Thành đi.

Căn nhà trước đó anh thuê cũng nằm sát biển.”
“Được, có điều chỗ đó xa bệnh viện quá.” Tôi nói, “Hay mình thuê cái lớn hơn một chút, ở lầu một, thường thì phòng kiểu này trên ban công có thể trồng được vài bồn hoa.”
Thi Mân gật gật đầu, rồi ôm tôi vào lòng.
Tôi nghe được tiếng tim anh đập, ổn định, không quá mạnh mẽ, nhưng từng âm thanh đều hòa cùng nhịp tim của tôi.
Sau bữa ăn chúng tôi ra ngoài cho tiêu cơm, đi đến một đỉnh núi nhỏ ở gần đó, Thi Mân đột nhiên dừng lại, chỉ vào ngọn núi kia, nói: “Mùa thu tụi em tốt nghiệp trước kia anh còn cùng các bạn lớp em đi leo nó đó.”
Thấy vẻ mặt tôi mờ mịt, Thi Mân liền bổ sung: “Em không có đi, còn đang đi làm thêm.”
Tôi không nhớ rõ còn có chuyện như vậy, vì vậy nán lại nhìn thêm một lát.
“Muốn lên xem chút không?” Thi Mân đột nhiên nói.
Tôi lo lắng cơ thể của anh ấy sẽ không chịu nổi, nhưng Thi Mân đã tự mình đi về phía trước, tôi đành phải theo sau, một lần nữa xác nhận đã mang theo tất cả những loại thuốc cần thiết.
Cứ leo khoảng mười phút tôi liền hỏi Thi Mân có muốn nghỉ ngơi hay không, đến nỗi anh ấy bất lực chỉ biết lắc đầu, cảnh cáo tôi đừng hỏi nữa.
Lúc lên đến giữa sườn núi, Thi Mân cuối cùng cũng dừng lại, tôi kiểm tra lại lần nữa, sau khi đã đảm bảo cơ thể của anh có thể chịu nổi thì mới cùng đi vào một cửa hàng.

Nhìn biển hiệu thì có vẻ cửa hàng đã mở được nhiều năm rồi.

Ông chủ và bà chủ là vợ chồng, lúc tôi và Thi Mân đi vào, họ dường như đang tranh cãi gì đó, thấy có người tới mới thoáng ngừng lại.
“Ông chủ, xin hỏi, ở đây còn người gỗ đầu nhỏ không?”
Thi Mân gõ hai lần lên quầy thủy tinh, hỏi.
Tôi nhìn thấy những bức tượng gỗ với vô số hình hài khác nhau trong tủ kính, chợt nhớ lại cái mà mình nhìn thấy vào lần đầu tiên đến nhà Thi Mân và hiểu ngay rằng anh ấy đã mua nó ở cửa hàng này.
“Có chứ.” Bà chủ đầu tiên tiến ra chào hỏi anh ấy, lúc đi ngang qua thì thúc cùi chỏ ông chủ một cái.
Thi Mân mỉm cười gật đầu.
Bà chủ lấy ra một loạt người gỗ rất đáng yêu, hỏi Thi Mân muốn mua cái nào.

Thi Mân nhìn về phía tôi, hỏi có muốn mua hay không.
Tôi bước tới, nhắm được một cái đeo kính, chỉ vào nó nói: “Mua cái này đi.”
Bà chủ nở nụ cười chuyên nghiệp, gật đầu hỏi: “Được, có muốn khắc luôn không?”
Không đợi Thi Mân lên tiếng, tôi đã giành trước: “Muốn!”
“Khắc gì?” Bà chủ hỏi.
“Gửi Thi Mân.” Tôi nói.
Thi Mân đột nhiên quay đầu nhìn tôi, ánh mắt kia như đang nói, em vậy mà còn nhớ rõ.
Tôi đương nhiên nhớ rõ rồi.


Ngày đó tôi phát hiện ra một người tí hon giống hệt mình, phía trên rõ ràng còn khắc “gửi Phương Mân”.

Tôi cũng là từ ngày đó bắt đầu phát hiện, Thi Mân thật ra cũng không chán ghét tôi đến vậy.

Không dám nói anh ấy thích tôi bao nhiêu, nhưng ít ra trong lòng anh ấy tôi cũng khác biệt.
Động tác của bà chủ rất trơn tru, một lát sau đã bỏ gọn vào túi đặt trước mặt tôi.
Thi Mân chuẩn bị cầm túi thì bị tôi ngăn lại.

Rất ấu trĩ, tôi đặt cái túi vào tay anh ấy, nói: “Tặng anh, thầy Thi.”
Bà chủ bật cười, quay đầu oán trách nhìn chồng mình, giống như đang nói ông nhìn người khác một chút đi.
Tôi cùng Thi Mân cầm túi trở về, trên đường đi, anh ấy đột nhiên hỏi tôi tại sao lại chọn cái này.
“Giống anh chứ gì.” Tôi nói.
Thi Mân mỉm cười, tựa như tiếng chuông ban đêm của một ngôi chùa trên núi hay tiếng rì rào của thác đổ, tất thảy đều làm tôi bối rối.
“Vậy trước kia tại sao thầy Thi lại lựa chọn cái mẫu kia? Cũng bởi vì giống em sao?”
Tôi dừng bước, hướng tầm mắt qua vai Thi Mân nhìn về bên cạnh.
Từ đỉnh núi có thể nhìn thấy bờ sông, cây cỏ mùa xuân đã bắt đầu đâm chồi, tuy chưa hoàn toàn xanh tốt nhưng cũng đã nhú lên những chồi non mới.
Tôi nghĩ vạn vật cũng đã sinh trưởng tốt đẹp, vậy tôi cùng Thi Mân xứng đáng có được một tương lai ấm áp.
Thi Mân cũng dừng lại, vẫn duy trì một nụ cười đẹp đến động lòng, đáp lời: “Đúng vậy, bởi vì giống em.”
Từ nhỏ đến lớn tôi cũng leo ngọn núi này nhiều lần lắm rồi, đây là nơi một nhà ba người chúng tôi sẽ tản bộ mỗi đêm.
Nhưng tôi chưa từng cảm thấy phong cảnh nơi này lại đẹp mắt đến vậy.
Thi Mân thuận theo mắt tôi cũng nhìn về nơi xa, nhẹ nhàng nói: “Thật ra hồi Trung học, anh trốn tránh em không phải vì chán ghét gì em.

Ngược lại, bởi vì anh nhận ra tâm tư của mình nên mới vô cùng sợ hãi.”

Tôi mặc dù có thể đoán được chuyện này, nhưng bất chợt nghe chính miệng anh ấy nói ra, vẫn là rất vui vẻ.

Tôi nhịn xuống xúc động muốn hôn anh lúc này, giả vờ cùng anh nhìn ngắm phong cảnh.

“Xem ra anh cũng phải nói xin lỗi vì đã để em hiểu lầm nhiều năm như vậy.” Anh ấy nói, “Anh không biết sau này em ghen tuông vô cớ như vậy là do tự ti hay là do nghi ngờ rằng anh không có… yêu em.

Nhưng anh muốn nói, mặc dù hồi mới đầu anh làm mấy chuyện tổn thương em rất nhiều, nhưng lý do tuyệt đối không phải như những gì em đã nghĩ.”
Chữ “yêu” được nói rất rất nhẹ, dường như tôi còn không kịp nghe thấy.
Nhưng tôi khẽ gật đầu, nói với anh ấy rằng không sao cả, đều đã qua rồi.
Thật sự đều đã qua rồi.
Nhìn dòng sông nhỏ đang đổ dồn về phía đầu trấn, thôi thì những suy nghĩ cũ kỹ, lộn xộn ấy hãy cứ hòa vào dòng chảy, cùng nhau rời khỏi Liễu Trấn rồi đến một nơi không ai biết đi thôi.

“Thi Mân.”
Khi toàn bộ đèn đường bật sáng, tôi gọi Thi Mân.

Anh ấy quay đầu, hỏi tôi sao vậy.
“Trước đây anh bảo em hãy hướng về phía trước.”
“Đúng, không sai.”
“Em nghĩ kĩ rồi, đúng thật mình nên nhìn về phía trước.”
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy ánh vàng từ đèn đường hắt lên lá cây và một vài con côn trùng sớm bay xung quanh bóng đèn.
“Con đường phía trước là anh, và trên mọi con đường em chưa từng nghiệm qua, đều có anh.”
– Kết thúc góc nhìn của Phương Mân –


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận