Tôi nhất thời không biết phải nói gì, trong lòng ngập tràn những lời ngon tiếng ngọt này của cậu.
Lại nói sống cũng đã hai mươi lăm năm, cũng đã từng yêu đương, vậy mà khi gặp cậu nhóc này lại có thể không khác gì một học sinh cấp ba, chân tay luống cuống, chẳng có chút nào là chính mình cả.
Vậy nên, tôi hắng giọng, “Cậu liền vì chuyện này mà cùng người nhà trở mặt như bây giờ?”
Vốn định trách cậu ta tuỳ hứng, nhưng nghĩ lại, chuyện này không phải lại là vì tôi sao? Nghe qua lời cha mẹ cậu ta thì có lẽ vẫn chưa biết tôi là ai, đóng vai trò gì trong mớ hỗn độn này, nếu không chắc cũng đã chạy đến trường học làm ầm ĩ bắt tôi bỏ việc rồi.
Tôi thầm thở dài, người trẻ tuổi xúc động đến vậy rồi nhưng vẫn suy nghĩ cho tôi đến như này.
Nói không cảm động là giả, thậm chí còn có loại xúc động muốn nói “vất vả rồi, thầy đồng ý với em có được hay không.”
Nhưng đương nhiên là tôi không thể làm vậy rồi.
Đối mặt với một đứa trẻ mong manh vừa mới mất đi gia đình, thừa lúc vườn không nhà trống lại xông vào thì không khác gì cầm thú.
Hơn nữa, gia đình cậu ta lại kỳ thị đồng tính như vậy, loại quan hệ thầy trò này khẳng định sẽ càng thêm mâu thuẫn.
Người trẻ tuổi thì có thể bốc đồng, nhưng tôi còn phải lên kế hoạch cho phần đời còn lại của mình.
Cậu ta vẫn còn rất nhiều 7 năm để lãng phí, nhưng tôi không muốn lần thứ hai trả qua nỗi tra tấn cùng dằn vặt kia nữa.
Vậy nên tôi không thể làm gì khác hơn là pha cho cậu ta một ly nước chanh nóng, thêm đường gấp đôi, vì người ta nói đồ ngọt có thể làm cho con người vui vẻ một chút.
Pha xong ly nước trở lại, tôi nhìn thấy Phương Mân luống cuống tay giấu thứ gì đó.
Nhìn thấy tôi đến liền lập tức ngồi nghiêm chỉnh, trên mặt còn cười cười hết sức quỷ dị.
Tôi khó hiểu, vừa nghi ngờ vừa đưa ly nước cho cậu.
Phương Mân không nhận, mà thuận theo cái ly sờ lên ngón tay tôi.
Tim tôi đã sớm đập mất kiểm soát.
Nếu như không phải sợ nước nóng trong ly làm bỏng cậu ta, tôi chắc sẽ run rẩy mà văng nước khắp nơi mất.
Đứa nhỏ này xảy ra chuyện gì vậy?
Sao mà một giây trước còn đang mềm mỏng nũng nịu, lúc này lại như một con báo hoàn toàn sẵn sàng tấn công, trong mắt pha lẫn nhiệt tình và khát vọng không hề che dấu.
Trước giờ cậu ta đều không có làm càn như vậy, sợ tôi sẽ giận nên lúc nào cũng cẩn thận che giấu những tâm tư không nên kia – mặc dù cũng không hoàn toàn giấu được.
Nhưng tuyệt đối sẽ không cởi mở và khát khao như lúc này.
“Thầy Thi, cảm ơn thầy.” Bàn tay của cậu ta phủ lên mu bàn tay tôi, thoáng dùng lực, kéo tôi về phía cậu, “Chỉ là, bây giờ em không muốn uống gì cả, chúng ta nói chuyện khác được không?
Chẳng biết lấy dũng khí ở đâu, cậu ta dùng sức lấy đi cái cốc kia, giữa chúng tôi lập tức không còn gì thừa thãi ngăn cản, khoảng cách gần đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở của cậu.
“Nói chuyện gì?” Tôi bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm có chút mất tự nhiên, lùi về sau vài centimet.
Không ngờ đứa nhỏ này lại theo sát tiến tới, còn từ sau lưng lấy ra vật gì đó, khiêu khích quơ quơ trước mặt tôi.
Tôi cạn lời, há hốc mồm, mặt nhanh chóng đỏ lên.
Tại sao lại..
quên đi chuyện này chứ?
“Em vốn nghĩ thầy Thi là người không nhiễm khói lửa trần gian,” Phương Mân cười càng tươi hơn, “Đến độ giống như thần tiên ấy, ai cũng mặc kệ, lại ôn nhu đến độ muốn đòi mạng người.
Ai ngờ được, căn bản thì tâm tư của thầy cũng giống như người trần thế tục là em đây có đúng không?”
Tôi vừa xấu hổ vừa giận dữ muốn giật lấy cái hộp kia, đáng tiếc Phương Mân phản ứng quá nhanh, thoắt cái giơ lên cao, tôi liền với không tới.
Chiều dài cánh tay cùng ưu thế cao ráo lúc này phát huy triệt để, Phương Mân chỉ cần ngả người ra sau một chút, tôi liền phải nghiêng toàn thân về trước mới có thể với được.
Quá mải mê giật cái hộp làm tôi không phát hiện ra trọng tâm bản thân hiện tại đều đặt trên người Phương Mân.
Lúc kịp phản ứng lại, mặt đã đỏ đến tận hai tai.
“Cái đầu gỗ này tay nghề tốt ghê, giống em quá trời.” Phương Mân lại không buông tha, cẩn thận đọc những lời tôi khó khăn mở miệng nhất, “Thầy Thi thật tốt bụng, lại còn khắc chữ nữa – Gửi Phương Mân.” (To Phương Mân)
Giọng cậu ta êm tai cực kỳ, như tiếng chuông đêm của chùa trên núi lại như âm thanh thuỷ quái mời gọi, thành kính không chút mê hoặc, nhưng kỳ lạ là hết lần này tới lần khác đều làm tôi say đắm..