Không Mừng


Tôi đứng im bất động, không nói được lời nào, thoả hiệp như thể bị mất đi kính mắt vậy. 
Tôi không dám thừa nhận rằng mình đã từng rung động, lại càng không dám để cậu ta biết thực ra tôi đã rung động ngay từ lần đầu gặp mặt.
Tôi dứt khoát nhắm hẳn mắt lại. 
Mặc kệ động tác của cậu ta. 
Không ngờ một lúc sau người thiếu niên lại chẳng làm gì.

Lúc tôi mở mắt ra vậy mà lại thấy Phương Mân thế nhưng hai mắt đã ngấn nước sắp khóc rồi. 
Cậu giật giật góc áo tôi, hỏi, “Thầy Thi, thầy..

nghiêm túc sao?”  
Tôi không trả lời, chỉ nghe cậu hỏi lại, “Thầy có thích em không?”

Tôi chưa từng nói những thứ đại loại như “thích” hay “yêu”.   
Tôi luôn cảm thấy, những chuyện thế này không cầm vác loa hô lớn, chỉ cần là người có tâm, thì sao lại không thấy được tình yêu qua từng tiểu tiết được? Nhưng Phương Mân chính là người thích được nghe như vậy, còn ước gì nói cho cả thế giới biết cơ, nên cứ liên tục hỏi đi hỏi lại.
“Phương Mân, nếu đã bỏ lỡ ngôi làng, đương nhiên không có cửa tiệm.”*  
* bản gốc là 错过这个村,就没有这个店了: ý chỉ cơ hội đã qua đi thì sẽ không bao giờ trở lại. 
Tôi bị ồn ào đến chịu, buộc lòng nói ra mấy lời tàn nhẫn. 
Cậu ta chắc là bị doạ, lập tức im bặt, từ từ ôm chặt tôi vào lòng.

Động tác kia hẳn còn có chút chần chờ, giống như không thể tin nổi khoảnh khắc này. 
Ban đầu chỉ là ôm hờ hờ thôi nhưng càng về sau cậu ta càng bạo hơn.

Tôi không thể làm gì khác ngoài buộc bản thân đừng nghĩ nhiều chuyện về sau nữa, quẳng mâu thuẫn của cậu ta với gia đình ra sau đầu, mặc hơi thở cậu ta bao phủ trán tôi, mặc cho đôi môm mềm từng chút từng chút chạm đến, mặc cho bàn tay thấm ướt đang đặt ở nơi không nên đặt.  
“Kể cả hiện tại thầy chưa thích em đi nữa..” Phương Mân thì thầm vào tai tôi, “..Cũng không cần phải từ chối em..

Em sẽ biểu hiện thật tốt, tốt đến khi nào thầy thích thì thôi.”      
Tôi thấy “ong ong” toàn thân, sợi dây thần kinh đang kéo căng đứt phựt.

Thế là đánh bạo mà ôm cậu, hôn cậu, như ôm lấy chính ngày tận thế trong lòng vậy.  
Không có nhà, vậy thì tôi cho cậu ta một ngôi nhà đi. 
Một nụ hôn vừa kéo dài lại cực nóng bỏng, phảng phất một giấc mộng kiều diễm.
Thời điểm tách nhau ra, không chỉ Phương Mân cảm thấy khó tin, chính tôi cũng theo bản năng giật nảy mình.


Tim lại đập như trống trận, không dám duy trì tư thế quá mập mờ này, liền chuẩn bị lùi ra xa.  
Phương Mân như sợ tôi trốn tránh, lập tức nắm lấy tay tôi, chém đinh chặt sắt nói: “Thầy Thi không thể nói không giữ lời nha.” 
Tôi cười, “Tôi vẫn chưa nói gì cả mà.”
Phương Dân ngay lập tức đỏ cả mắt, miệng cắn môi dưới, điềm đạm có chút đáng yêu nhìn tôi.

Thấy cậu ta có vẻ thích thú, tôi tranh thủ xoa đầu cậu ấy, nói, “Chỉ là giúp cậu đổi với một ly nước nóng.” 
“Em mới không muốn uống nước nóng.” Phương Mân cầm lấy cái ly nước-chanh-chưa-gì-đã-nguội kia, ừng ực ừng ực uống hết, “Em chỉ muốn uống nước thầy pha thôi.”  
Tôi nhìn cậu ta, không thể phủ nhận rằng cơ thể cậu ta phù hợp với mọi tiêu chuẩn cái đẹp có thể tưởng tượng, ngửa đầu uống nước thôi đường cong cũng đã đủ làm người ta sướng rơn. 
Hầu kết run theo biên độ vừa phải, vì hưng phấn mà trán lấm tấm vài giọt mồ hôi, khóc một trận đáy mắt vẫn còn ngấn lệ.   
Tất cả đều rất vừa vặn.  
Có lẽ là thực tủy biết vị*, tôi không nhịn được lại mổ một cái vào khuôn mặt đáng yêu kia.

Phương Mân dễ gì bằng lòng để tôi rời đi, đè ép đầu tôi, chuyển dời chiến trường đến nơi khác. 
* Thực tủy biết vị: Nghĩa đen: chính là khi ăn tủy rồi chúng ta đều cảm thấy mùi vị của tủy rất ngon nên ăn rồi thì lại muốn ăn tiếp.


Nghĩa bóng ám chỉ đã trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục chuyện đó lần nữa. 
(Nguồn: Hắc Miêu) 
“Ngọt.” Cậu ta cười nói.
Chúng tôi trao nhau một nụ hôn vị cam.

Hôm nay nước chanh được pha quá hoàn hảo, thậm chí rất nhiều năm về sau tôi đều không thể quên được vị của nó.

Tôi thậm chí còn nghĩ, nếu được chọn một bức tranh hay hình ảnh nào đó để tổng kết lại 25 năm của đầu tiên của cuộc đời, có lẽ ngay tại bây giờ..
Một buổi đêm hoàn toàn có thể dùng màu cam để mô tả..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận