Chương 127: Trước lúc chia tay ( 2 )
“Nanjiro-san, Ryoma ở nhà không ạ?”
“A, thiếu niên, à không, thiên sứ!”
Ogihara kêu oai oái: “Nanjiro-san, chú đừng trêu con nữa, con đã đủ thảm rồi.”
“A, thế nhưng thực sự rất giống, Ogihara diễn rất khá.” Nanjiro nhìn chăm chú vào thiếu niên trước mắt. Trước khi Ryoma xuất hiện, ánh mắt lo lắng của hắn biến thành trêu chọc, “Thằng nhóc sắm vai ác ma kia cũng không tệ, thiên sứ và ác ma. . . Ha ha, không hổ là tuổi trẻ mà.”
“Oyaji!” Ryoma hét lên một tiếng giận dữ, kéo Ogihara đi lên lầu, “Backy không phải thiên sứ! Cậu ấy chẳng có quan hệ gì với ác ma hết!”
Rồi “Rầm” một tiếng, trên lầu truyền đến tiếng đóng cửa cực mạnh.
“Này Ryoma, Nanjiro-san thích đùa, cậu sẽ không cũng giận tớ đấy chứ, tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn bè quen nhau lâu như vậy mà.”
“Nếu là bạn bè, vì sao không tìm tớ đi diễn ác ma!” Ryoma phi thường phi thường để ý chuyện này.
Ogihara cười rộ lên, rồi lập tức nhịn xuống, nếu không thì Ryoma thực sự sẽ giận. “Được được, Ryoma, tớ đồng ý với cậu, nếu như lần sau tớ còn có cơ hội này, tớ nhất định tìm Ryoma.”
“Backy, tớ vô cùng để ý, để ý chuyện cậu bị nhiều người như vậy thấy, hơn nữa người kia còn là Kirihara. Tuy rằng đó là MV, là diễn kịch, nhưng tớ để ý việc người đứng bên cạnh cậu không phải là người tớ ủng hộ!”
Ryoma đã quen Ogihara hai năm, có thể nói cậu là bạn thân nhất của Ogihara. Trên người Ogihara có một loại ma lực khiến người ta không nhịn được muốn tiếp cận, nhất là lúc cùng cậu ấy chơi bóng. Từ nhỏ lớn lên ở nước Mỹ, tuy rằng cuộc sống của cậu ngoài tennis thì cũng chỉ có tennis, nhưng cậu biết mình thích Ogihara, nếu như không phải mấy người kia đều thổ lộ với Ogihara rồi thì cậu sẽ chờ, chờ đến lúc trong lòng Ogihara có thể có những chuyện khác ngoài người thân và tennis thì cậu mới nói cho Ogihara.
Ogihara nhìn Ryoma tức giận, nếu như nói trước đây cậu rất ngốc nghếch trong chuyện tình cảm thì những điều trải qua trong khoảng thời gian này cũng làm cậu hiểu rõ một chuyện.
“Ryoma, cậu nói cậu thích tớ.”
“Ừ.”
“Các cậu đã thương lượng xong hết rồi, sau đó mới nói cho tớ biết, làm tớ chả kịp chuẩn bị tâm lí chút nào.”
“Không phải.”
“Ryoma, chúng ta. . . giao hẹn đi.” Vươn tay, Ogihara mở bàn tay ra, “Cậu phải đứng trên đấu trường cao quý nhất của giới tennis, mà tớ, sẽ nghiêm túc suy nghĩ chuyện của Ryoma.”
Ryoma bắt tay đặt trên tay Ogihara, nghiêm túc nói: “Backy, nói vậy được rồi. Cậu phải nghĩ nghiêm túc đấy.”
“Ừ, tớ sẽ mà.”
Như vậy, cho dù tớ mất, cậu cũng sẽ không lỡ hẹn, đúng không, Ryoma.
“Backy, cậu giao ước với tớ đi.”
“Cái gì?”
“Trận đấu nào của tớ cậu cũng phải xem, mà tớ, sẽ không thua.”
“…”
“Ryoma, nếu như ở giải toàn quốc cậu không thua trận nào thì tớ sẽ đồng ý.”
Nếu như cậu có thể kiên trì đến cuối, có lẽ cậu vẫn còn có một tia hi vọng.
“Mada mada dane.”
Có giao ước này, bên cạnh tớ vẫn sẽ luôn có cậu.
“Ryoma, khi nào thì cậu mới có thể cao lên đây? Nếu như cậu thua sẽ tùy tớ xử trí đó.” Ogihara trêu chọc Ryoma, Ryoma thì kiên định nói, “Nhất định tớ sẽ cao hơn cậu!”
“Không thể nào, ha ha. . .”
Hai người tình cảm không hề đơn thuần, một người đang nói giỡn, một người có vẻ nghiêm túc. Trong lòng bọn họ đều có vài phần bất an, nhưng trong thời khắc này, bọn họ chỉ muốn cảm nhận những cảm giác trước đây. Trước khi Ogihara ra về, Ryoma buộc một sợi dây màu đỏ lên cổ tay Ogihara.
“Cái này nhất định là các cậu đã hẹn nhau rồi.”
“Nghe nói gửi lời chúc vào dây đỏ rồi cột vào cổ tay thì sẽ rất bình an.”
Ogihara vuốt ba sợi dây đỏ trên cổ tay. . . Thì ra đây là do họ tự tay bện sao. Trên cổ tay trái là dây đỏ mang theo lời chúc phúc, trên cổ tay phải là vòng tay mà Tezuka và Fuji tặng sinh nhật cho cậu. Tâm ý của họ đều đang ở trên người cậu.
Cửa xe mở, Ogihara quay đầu lại nhìn Ryoma cách càng ngày càng xa, nụ cười bên khóe miệng mang theo run rẩy. Ngày hôm qua, cậu không cẩn thận đã biết một câu chuyện về bức tranh, trong bức tranh, người phụ nữ xinh đẹp kia nói đã có mười đóa hoa nở ra.
Xe còn chưa dừng, cửa lớn của nhà Atobe đã mở rộng. Thấy Atobe tự mình đi ra nghênh tiếp, Ogihara vội vàng xuống xe, cực kỳ cung kính nói: “Keigo đại gia, đã để ngài phải đợi lâu. Tôi mang theo bánh ngọt cực kì ngon, xin Keigo đại gia vui lòng nhận cho.” Nhìn mặt Atobe kẻ ngu si cũng nhận ra được anh rất không vui.
“Hử? Ogihara Aitsuki. Em cho là một hộp bánh ngọt có thể bù lại tội mà em đã phạm sao?” Atobe cầm lấy bánh ngọt giao cho Kabaji phía sau, không có chút nào là muốn buông tha Ogihara.
“Keigo, tôi đã chân thành xin lỗi anh rồi mà, anh hãy đại nhân đại lượng mà tha thứ tôi đi.”
“Muốn bổn đại gia tha thứ em cũng có thể, vậy phải xem thành ý của em thế nào.”
Ogihara có dự cảm không tốt, quả nhiên thấy Atobe búng tay đánh tách một cái, cậu bị bắt được.
“Này, Keigo, tôi đã xin lỗi anh rồi mà!” Bị Atobe đưa vào trong phòng, khi Ogihara nhìn thấy ngọn đèn và camera, cậu hối hận vì sao hôm nay lại tới nơi này.
“Hừ, em cùng người khác đóng cái MV không hoa lệ như vậy, bổn đại gia sao có thể đơn giản tha thứ cho em, trừ phi em cũng đóng một bộ với bổn đại gia.” Đây cũng là nguyên nhân vì sao trong phòng lại có mấy thứ này.
“Cái gì?!” Giờ thì đến suy nghĩ muốn chết Ogihara cũng có, cậu mới không cần bị chà đạp lần nữa đâu.
“Đừng! Muốn đóng thì anh đi mà tự đóng, đánh chết tôi cũng không mặc đồ con gái nữa!” Ogihara giãy ra, chuẩn bị đi, cậu mới không cần điên giống Atobe đâu.
“Em tình nguyện mặc đồ con gái trước mặt Kirihara mà không chịu mặc trước mặt tôi?!” Atobe mất hết sự ưu nhã rống to, làm những người nghe anh nói kinh ngạc đến ngây người, phải đi ra ngoài.
“Ogihara Aitsuki! Em muốn MV, nhất định tôi sẽ cho em đóng, nhưng vì sao em muốn đóng với Kirihara! Nếu như là mấy người họ, bổn đại gia cũng sẽ không tính toán, cùng lắm thì bổn đại gia đóng luôn hai bộ, nhưng vì sao lại là Kirihara? Hơn nữa, em lại dám bỏ đi cùng hắn, còn trốn ở chỗ Akutsu, từ khi nào em lại thân thiết với Akutsu như vậy?”
Atobe phát tiết toàn bộ áp lực mấy ngày nay ra. Anh có thể chịu được trong lòng Ogihara có người khác, nhưng là chỉ giới hạn với mấy người kia, đây là sự nhượng bộ lớn nhất của anh, bởi vì anh biết, sự quan trọng của bốn người kia với Ogihara không thua gì mình, thậm chí còn vượt hơn cả mình. Nếu như không phải anh không thể buông tay, sự tôn nghiêm và kiêu ngạo của anh sẽ không cho phép anh chia sẻ người mình thích với người khác.
“Cũng không phải tôi muốn đóng với Kirihara mà. . . Là Yamamoto-san tìm đấy chứ. . .” Ogihara nhỏ giọng gỡ tội cho mình. Lần đầu tiên thấy Atobe phát hỏa, Ogihara không ngờ rằng chuyện này sẽ làm Atobe tức giận như thế.
“Vậy vì sao em bỏ đi với hắn?”
Nữ vương cầm roi bắt đầu thẩm vấn phạm nhân.
“Tôi sợ bị đánh. . . anh ta sợ bị Seiichi và Sanada trừng phạt, đại nạn đổ xuống đầu, đương nhiên phải chạy trốn cùng nhau, hơn nữa. . . Hơn nữa không tìm Akutsu, tôi sẽ phải ngủ ở công viên, trên người tôi không mang tiền.”
“Vì sao không tới tìm tôi?”
“Nói cho anh thì anh còn có thể để tôi đóng sao? Tôi đã đồng ý với Yamamoto-san rồi, không thể bội ước.”
“Hừ!” Ogihara thành thật trả lời làm Atobe hơi hòa hoãn một chút, “Em muốn đóng, bổn đại gia tìm người cho em đóng. Điều khiến bổn đại gia tức giận là, CD dùng tiền thu mua trở về lại toàn là hình ảnh của Kirihara và em, bổn đại gia vô cùng tức giận.”
Ogihara sờ sờ mũi, cậu nào biết thủ đoạn của những người này lại đáng sợ như vậy đâu. Atobe và daddy vừa ra tay, CD không được bán ra nữa, bản quyền cũng không mua được, cậu còn bị nghiêm phạt vô ích, sau này không bao giờ làm cái việc ngốc nghếch như thế nữa.
“Tôi biết mình đã làm một chuyện rất ngốc, nhưng anh cũng không thể hoàn toàn trách cứ tôi, tôi cũng là người bị hại!” Thiếu chút nữa cậu đã trở thành người đầu tiên trên thế giới chết vì nhột, bị các anh trai của mình cù chết.
“Vậy em không nghĩ nên xin lỗi bổn đại gia sao?”
“Xin lỗi.”
“Không đủ.”
“Tôi tuyệt đối không đóng MV nữa! Hơn nữa ngày mai tôi sẽ về nhà, thời gian cũng không kịp đâu.”
Ogihara lùi về phía sau hai bước, muốn rời khỏi “phạm vi thế lực” của Atobe, đáng tiếc vô ích.
“Không đóng MV cũng được, mặc váy chụp ảnh với tôi, nếu không hôm nay em đừng nghĩ đến việc đi ra ngoài.”
“Không mặc váy được không. . .” Ogihara khóc không ra nước mắt.
“Em nghĩ sao?”
Trực tiếp giơ váy lên trước mặt Ogihara, Atobe nói rõ váy này Ogihara không thể không mặc.
Dưới ánh nhìn chằm chằm giám thị của Atobe, Ogihara thay váy, rồi đội tóc giả lên đầu. Trong chiếc gương lớn, rõ ràng là bộ váy cậu mặc để đóng MV.
“Itsuki-chan, em làm bổn đại gia ăn dấm của Kirihara mấy ngày, hôm nay em phải để tôi chụp đến thoả mãn mới được.” Atobe kìm lòng không được hôn lên bờ vai lộ ra ngoài của Ogihara.
“Keigo, kỳ thực là anh thích con gái đúng không, bởi vì tôi lớn lên giống con gái nên anh nghĩ rằng anh thích tôi.” Ogihara đầy hi vọng hỏi, lập tức trúng phải sự bùng nổ của một người.
“Thi lực của bổn đại gia rất tốt, em là nam hay nữ tôi vẫn phân biệt được.”
Để nhân viên công tác đi vào, Atobe bắt đầu thay quần áo, nhưng anh không mặc trang phục ác ma Kirihara mặc trong MV mà là lễ phục màu trắng cực kì đứng đắn.
“Itsuki-chan, em không phải thiên sứ, em là Ogihara Aitsuki ── bạn gái của Atobe Keigo.”
Ôm Ogihara, Atobe nhỏ giọng nói với cậu. Khi anh biết dị trạng thân thể của Ogihara, anh cũng giống như những người khác, không hề nói Ogihara là thiên sứ.
“Tôi là con trai!” Ogihara bất mãn nhắc nhở.
“Vậy bạn trai.”
Quay ra màn ảnh, Ogihara lộ ra nụ cười đẹp nhất của bản thân. Ôm chặt Ogihara, Atobe dùng phương thức này để giữ Ogihara bên cạnh mình.
Trên cổ tay lại thêm một sợi dây đỏ, Ogihara rời khỏi biệt thự Atobe. Bạn bè của tôi. . . Xin đừng quên tôi. . .
Ái tình là cái gì? Tôi không biết, nó còn cách tôi rất xa rất xa, nhưng có thể được bọn họ thích, tôi lại cảm thấy đặc biệt hạnh phúc.
──Backy AG Douglas Đăng bởi: admin