Chương 128: Phân tích
Vừa lúc có cảm giác tỉnh lại, Ogihara đã về tới nhà mình ở Luân Đôn. Cậu không cho ai ra sân bay tiễn cậu, tiễn biệt làm cậu thấy cực kì sợ hãi, sợ rằng một lần tiễn biệt này mình sẽ không về được nữa. Trước khi đi, Ogihara gọi điện thoại cho mấy người kia, cũng gọi điện thoại cho Kirihara và Akutsu, căn dặn họ phải giữ bí mật cho mình.
Về đến nhà, Ogihara cũng không bình tĩnh lại, trái lại càng thêm khẩn trương, bởi vì thị lực của cậu, bởi vì người nhà còn chưa phát hiện ra vấn đề của mắt cậu.
Từ lúc biết về bức tranh, Ogihara đã bình tĩnh rất nhiều. Điều duy nhất cậu lo lắng chính là người thân, nếu như ngày đó thực sự đến, cậu nên làm thế nào để giảm thương tổn xuống thấp nhất.
Từ lúc trở về, Ogihara đã mất thị lực hai lần, may mắn là đều vào buổi tối. Cha mẹ sắp xếp cho cậu vài lần khám bệnh với các chuyên gia, kết luận vẫn như bình thường ── cậu không có bất kì vấn đề gì. Bác sĩ giỏi nhất trong giới cũng không tìm được nguyên nhân khiến cậu suy yếu, nhưng những thứ hàng ngày cậu có thể ăn càng lúc càng ít. Ogihara không biểu lộ chút sợ hãi nào trước mặt người thân, cậu biết cha mẹ và các anh so với cậu lại càng sợ.
Biết huấn luyện viên Ryuzaki đưa mọi người đến Đức thăm Tezuka, Ogihara cũng nhận được e-mail của Tezuka, từ đó có thể thấy được Tezuka rất vui vẻ. Ogihara rất nhớ Tezuka, một Seigaku không có Tezuka luôn làm cậu cảm thấy thiếu đi cái gì đó. Khi ở một mình, Ogihara sẽ nhớ đến chuyện của người thân, nghĩ đến chuyện của mấy người kia.
Đối với Tezuka, Ryoma, Shusuke, Seiichi và Keigo, Ogihara cũng thích họ, nhưng loại thích này có phải là ái tình mà mẹ nói không, cậu không phân biệt được, đối với tình cảm của họ cậu cảm thấy rất phức tạp, cũng rất mơ hồ.
Ngay từ đầu, cậu đã coi họ là các hoàng tử trong truyện tranh, mang theo tâm tình sùng bái và hiếu kì mà tiếp cận họ, ở chung với họ. Nghĩ đến chuyện một đứa trẻ đột nhiên rơi vào thế giới truyện tranh, điều đó làm người ta quá kinh ngạc, còn mang theo một ít khẩn trương nữa.
Khi cuối cùng cậu cũng trở thành bạn bè với các hoàng tử, sự hạnh phúc và vui sướng này làm cậu thỉnh thoảng nghĩ nó rất không thực. Những hoàng tử ở rất xa giờ lại trở nên gần gũi đến mức có thể dùng tay chạm tới, làm cậu nghĩ mình cũng đã trở thành một phần trong thế giới này. Cậu vẫn không hiểu, từ lúc nào mấy người kia đã không còn đơn thuần coi cậu là một người bạn nữa.
Tezuka. . . Bề ngoài lạnh lùng nhưng nội tâm cũng rất ôn nhu, trên người anh có một chút hương vị giống như đại ca. Anh có tinh thần trách nhiệm rất cao, làm cho người ta không tự giác mà tin cậy anh. Thế nhưng nhiệt huyết của anh cũng như lửa, không thua gì người khác.
Ryoma. . . không thích nói chuyện, nếu theo cách con gái nói thì là rất khốc liệt, cũng là người bạn ở chung với cậu lâu nhất. Ở cùng một chỗ với Ryoma, cậu ta hầu như không nói gì cả nếu không có chuyện. Ryoma rất hiểu cậu, hiểu hơn bất kì ai khác, có một chút chuyện người thân cũng không rõ ràng lắm thì Ryoma lại biết, trên một ý nghĩa nào đó, bọn họ càng giống anh em hơn.
Seiichi. . . Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh cậu đã nghĩ anh có rất nhiều tâm sự. Khi đó cậu vừa tới Nhật Bản, không có bạn bè gì, tuy rằng Ryoma ở đó nhưng cậu cũng không dám bại lộ mình. Mà Seiichi, một mình cô đơn ở trong bệnh viện, lần đầu tiên cậu thấy anh thì liền nghĩ một người ôn nhu như vậy vì sao lại có cảm giác bi thương như thế chứ, làm cậu cảm thấy đồng bệnh tương liên, rất muốn làm gì đó vì anh. Trên người Seiichi thỉnh thoảng sẽ có cảm giác của mẹ, nhất là lúc anh cười, cậu không thể tưởng tượng một người con trai lại có thể làm khiến người ta cảm thấy ôn nhu như vậy, làm cho người ta thoải mái như vậy.
Shusuke. . . Ngay từ đầu cậu rất sợ Shusuke, bởi vì kí ức của kiếp trước, hơn nữa Shusuke luôn trêu đùa cậu, càng làm cho cậu muốn chạy trốn. Nhưng sau này cậu mới phát hiện, khi ôn nhu Shusuke thật giống Seiichi. Một người rất mâu thuẫn nhưng cũng không làm cho người ta cảm thấy đột ngột. Quan trọng nhất là, Shusuke rất cẩn thận, anh có thể nhận ra khi nào cậu vui vẻ, khi nào khổ sở, đồng thời sẽ dùng cách của anh để vỗ về cậu, đó chính là sự ôn nhu độc hữu của Fuji Shusuke.
Keigo. . . Lúc họ gặp nhau thật sự rất không xong. Nhưng họ lại trở thành bạn bè. Cậu không ngờ mình lại có thể trở thành bạn bè với một người tự phụ kiêu ngạo như vậy, nhưng đến khi Atobe tới Luân Đôn tìm cậu, cậu mới biết rằng hoàng tử chính là hoàng tử, cho dù bề ngoài, tính cách là như thế nào, họ đều có một trái tim bằng vàng. Keigo. . . Hoàng tử tôn quý nhất, là người chịu vì mình mà buông bỏ sự kiêu ngạo của anh. . . Vì sao lại phải chịu ủy khuất như thế chứ. . .
Cậu không tốt như trong tưởng tượng của họ, cậu rất nhu nhược. . . thích trốn tránh, có lúc thậm chí còn rất ngốc. Có lẽ vì tennis của cậu, có lẽ vì vẻ ngoài của cậu, cho nên. . . mới chiếm được tình cảm của các hoàng tử. . . Nhưng cậu lại không phải là công chúa, chung quy không thể ở bên hoàng tử được.
Cậu vẫn cho rằng thế giới của mình rất đơn giản. Tennis, người thân, bạn bè chính là toàn bộ cuộc sống của cậu. Nhưng bây giờ, cậu lại ngầm đồng ý bạn bè có hành động thân mật với mình, mình thì lại trốn tránh, cuối cùng sẽ làm tổn thương họ, nhưng cậu không biết nên làm như thế nào. Cự tuyệt, họ sẽ bị thương, không cự tuyệt, họ cũng sẽ bị thương. . . Quả nhiên cậu không thích hợp để nói chuyện yêu đương mà.
Nụ hôn của anh trai, cậu nghĩ rằng sẽ có sự khác biệt, thế nhưng lại giống nhau. Cảm giác mà nụ hôn của các anh trai và của họ gây cho cậu đều rất giống nhau, đều làm cậu cảm thấy choáng váng, tim đập nhanh hơn. Tuy nhiên nụ hôn của anh trai mang theo thương yêu mà cậu quen thuộc, cái đó có chút khác với nụ hôn của họ, có lẽ là bởi vì cậu là em trai mà các anh yêu nhất.
Phân tích tới phân tích lui, Ogihara ra kết luận ── cậu thích họ, nhưng cảm giác thích này cũng giống như thích người nhà. Sở dĩ không thể cự tuyệt là vì không muốn họ khổ sở, cũng giống như khi các anh muốn hôn cậu, cậu cũng sẽ không cự tuyệt. Từ nhỏ đến lớn đều bị hôn, cậu đã sớm thành thói quen với hành động thân mật như vậy, tuy rằng biết hai người con trai hôn môi là sai, nhưng. . . nụ hôn của người thân là không giống. Điều duy nhất khác biệt chính là, nụ hôn của các anh sẽ không mang gánh nặng cho cậu, cái đó và hôn má, hôn trán cậu cũng không có gì khác nhau hết, mà nụ hôn của mấy người họ thì đã mang một hàm nghĩa khác. (Em phân tích tới lui cả buổi mà chỉ cho ra cái kết luận sứt sẹo thế này thôi hả?!!)
Nếu có thể lựa chọn, cậu mong muốn vĩnh viễn được làm bạn với họ, cậu không phủ nhận mình không thích hợp để nói chuyện yêu đương. Kiếp trước, tuy rằng cậu chỉ sống đến 16 tuổi, còn chưa tốt nghiệp cấp ba, nhưng ở lớp học đã có người biết yêu đương là gì rồi, mà cậu thì chưa từng có loại cảm giác này, trước sau cậu vẫn nghĩ cảm giác này còn cách cậu rất xa. Cậu chưa từng có ý nghĩ sẽ rời khỏi gia đình, nhất là khi cậu đã từng chết một lần, nguyện vọng lớn nhất của cậu có lẽ là có thể vĩnh viễn ở cùng người nhà của mình, không để lại bất kì điều gì khiến cậu tiếc nuối.
Thế nhưng bây giờ cậu không thể lựa chọn, mấy vị hoàng tử tôn quý kia đã nguyện ý cùng nhau ở bên cậu, buông bỏ tự tôn của họ, buông tha kiêu ngạo của họ, cậu còn có thể làm gì đây? Bọn họ khổ sở cũng sẽ làm cậu khổ sở, hiện tại thân thể cậu càng ngày càng kém, có lẽ, thời gian mình có thể để họ thích không còn được mấy ngày nữa. Nếu như vậy, cậu không muốn tổn thương tấm lòng của họ, nếu như. . . nếu như cuối cùng cậu có thể gắng gượng được, cậu sẽ giao hẹn với chính mình một điều. Chờ sau khi cậu mười tám tuổi, nếu họ vẫn như bây giờ, cậu sẽ ở bên cạnh họ, nghiêm túc suy nghĩ chuyện này. Tuy nhiên, còn phải qua cửa ải anh trai nữa. . . Cái vấn đề đau đầu này để đến lúc đó nghĩ tiếp đi. Cậu cầu khẩn Thượng đế, xin đừng mang cậu đi.
“Baby, một mình ngồi đấy nghĩ gì vậy?”
Hall ôm em trai lên giường, thể trọng chẳng còn được bao nhiêu làm anh không cười nổi.
“Đang suy nghĩ. . . khi nào thì anh mới thực hiện lời hứa với em đây. Em muốn đến Thụy Sĩ trượt tuyết, đến Ai Cập ngắm kim tự tháp, đến Hy Lạp ngắm biển Égée, đến Trung Quốc nhìn Thái Sơn. . . rất nhiều chỗ muốn đến đó.”
Hall phát một cái lên mông em trai, giả vờ tức giận nói: “Anh chuẩn bị đưa em đi rồi, nhưng em ở Nhật Bản lại không nghe lời như vậy, thế nên anh sẽ rút lại mọi lời hứa với em, còn phải xem biểu hiện của em nữa, nếu như em chịu nghe lời, không nghịch ngợm nữa, anh sẽ thực hiện lời hứa.”
“A. . . anh, anh cũng quá độc ác đi.” Ogihara ngồi trên bụng nhị ca bắt đầu nhún lên xuống liên tục, thiếu chút nữa đè đến ruột Hall cũng phải đi ra.
“Nhóc hư này!” Đè lại người không thành thật kia, Hall hôn lên khuôn mặt tươi cười tái nhợt của em trai, “Baby, khỏe nhanh lên một chút. . . Chờ em khỏe lại, anh sẽ mang em đi chu du thế giới. . .”
Ghé vào người anh trai, Ogihara dần dần không có tinh thần, “Anh. . . Anh đồng ý rồi đó, chờ em khỏe rồi. . . anh phải mang em đi chu du. . . thế giới.” Giọng nói càng ngày càng nhỏ, còn chưa nghe được anh trai trả lời, Ogihara đã mê man rồi.
Hall vỗ nhẹ khuôn mặt em trai, hát bài hát thiếu nhi khi còn bé anh vẫn luôn ru cậu ngủ . . . Nước mắt bất lực rơi trên gương mặt thống khổ của anh. Đăng bởi: admin