Kiều Huân giữ chặt cửa xe, rồi từ từ nới lỏng ra.
Không khí trong xe rất căng thẳng.
Lục Trạch vừa đi công tác về, lại đi tới nhà Lục, hắn kỳ thực có chút mệt mỏi, một tay đặt lên vô lăng, một tay xoa xoa lông mày, không kiên nhẫn nói: “Em còn muốn gây chuyện bao lâu nữa.
?"
Cho đến bây giờ, anh chỉ nghĩ cô đang gây rắc rối.
Trong lòng Kiều Huân lạnh lẽo, cô ngồi thẳng dậy, nhìn về phía trước xe, sau đó nhẹ giọng nói: "Lục Trạch, tôi nghiêm túc đấy! Tôi không muốn ở cùng anh."
Lục Trạch bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn cô.
Anh ta rất đẹp trai, đường nét khuôn mặt rất rõ ràng.
Kiều Huân trước đây khá mê mẩn khuôn mặt này, nhưng bây giờ cô không còn cảm thấy đẹp nữa, không hề...
Anh dùng ánh mắt nhìn cô chằm chằm,cởi dây an toàn, nói: "Xuống xe!"
Với một âm thanh nhẹ, anh mở khóa xe.
Kiều Huân lập tức xuống xe, đi về phía cổng biệt thự...!Trong ánh sáng mờ ảo, lưng cô thẳng tắp, kiên định như quyết tâm ly hôn của cô vậy.
Lục Trạch hút một điếu thuốc, rồi xuống xe đi lên lầu.
Đêm đó Kiều Huân ngủ ở phòng khách, Lục Trạch tức giận không đến dỗ dành cô...!Anh thay quần áo ngủ nằm xuống, nhưng khi ngủ lại sờ vào chỗ trống bên cạnh, có chút không đúng, cảm giác không quen.
Trước đây, dù anh có lạnh lùng đến đâu, Kiều Huân vẫn luôn ngủ cùng với anh ...
Sáng sớm, ánh nắng chiếu vào phòng ngủ.
Lục Trạch cảm thấy chói mắt, liền đưa tay chặn lại, anh cũng tỉnh dậy.
Ở tầng dưới có tiếng động nhẹ.
Bình thường những việc trong nhà đều do Kiều Huân chuẩn bị,cô thường làm với người hầu và một mình chuẩn bị bữa sáng cho anh.
Lục Trạch hôm nay tốt hơn một chút, anh xuống giường, đi vào phòng thay đồ để thay quần áo.
Giây tiếp theo, ánh mắt anh dừng lại——
Chiếc vali của Kiều Huân đã không còn ở đó.
Lục Trạch mở tủ quần áo ra, quả nhiên cô đã lấy đi một số bộ đồ thường mặc.
Anh lặng lẽ nhìn vài giây rồi đóng tủ quần áo của cô lại, anh chọn một bộ đồ công sở và mặc vào như thường lệ, sau khi mặc xong, anh đeo đồng hồ rồi đi xuống lầu khi nhìn thấy người hầu, anh tiện thể hỏi : "phu nhân đâu?"
Người hầu thận trọng nói: “phu nhân đã xách vali ra đi từ sáng sớm rồi ạ, mà lại còn không hề gọi tài xế.”
"Cô ấy ra ngoài rồi ạ!"
Lục Trạch không quan tâm mấy, ngồi vào bàn ăn, trên bàn vẫn là cà phê đen cùng bánh mì nướng nguyên hạt như thường lệ.
Nhưng đôi mắt của anh bị thu hút bởi tin tức trên báo,
Vụ bê bối giữa anh và Bạch Tiểu Tiểu tràn ngập, mỗi dòng tiêu đề đều vô cùng bắt mắt.
Lục Trạch nhìn hồi lâu, nhẹ giọng hỏi người hầu bên cạnh: “Trước khi đi, phu nhân có đọc báo không? "
Người hầu thành thật trả lời: "cô ấy chưa kịp ăn sáng đã đi rồi ạ!"
Lục Trạch ngẩng đầu nhìn cô ấy, sau đó cầm điện thoại di động lên gọi cho thư ký Tần: “ cô giải quyết những chuyện trên báo đi !”
Anh nói xong, định cúp điện thoại.
Lục Trạch dùng ngón tay thon dài vào cà vạt, hơi nới lỏng ra, dùng giọng điệu rất bình tĩnh nói: “Còn nữa, kiểm tra xem Kiều Huân bán nhẫn cưới ở đâu, tôi muốn lấy nó trước bốn giờ chiều.”
Thư ký Tần phía bên kia hơi sững sốt một chút.
Một lúc sau, cô mới nói nhỏ: "Không thể nào! Phu nhân yêu ngài nhiều đến thế, làm sao cô ấy có thể bán nhẫn cưới được?"
Cô vừa mới nói xong, Lục Trạch liền cúp điện thoại.
Ném điện thoại di động lên bàn ăn, xem tin tức trên báo làm anh không còn một chút hứng thú ăn uống.
…
Kiều Huân trở về nhà bố mẹ cô, còn Thẩm Thanh vừa nấu xong món súp và chuẩn bị đưa đến bệnh viện.
Nhìn thấy Kiều Huân, Thẩm Thanh bất ngờ cùng với thái độ không giữ được bình tĩnh.chỉ vào chiếc vali, giọng điệu không tốt lắm nói: “Vợ chồng sao có thể không cãi nhau? Đàn ông thỉnh thoảng ngoại tình là chuyện bình thường.
Cái cô Bạch Tiểu Tiểu kia trông thật quê mùa, lại còn có một chân không được bình thường nữa… mẹ đã tìm hiểu cả rồi.Cô ta đã ly hôn, một người như vậy sẽ không ảnh hưởng gì đến địa vị của con."
"Con ở chỗ Lục Trạch, thì có địa vị gì chứ!"
Kiều Huân tự giễu chính mình, lấy chén canh chim bồ câu vào bình giữ nhiệt, nói: “Một lát nữa con sẽ đến bệnh viện thăm bố.”
Thẩm Thanh nhìn chằm chằm vào cô.
Một lúc lâu sau, Thẩm Thanh dùng khăn để lau tay, tức giận nói: “Cha của con biết con muốn ly hôn,chắc chắn sẽ tức chết! Kiều Huân...!Lùi lại một bước, cho dù con thực sự không thể sống với cậu ta nữa! Liệu con có thể sống tốt được không? Kiều gia đã thành như thế này, con còn có thể làm gì để sống chứ?
Kiều Huân chậm rãi mở thùng giữ nhiệt ra.
Sau khi đã đóng lại cẩn thận, cô cúi đầu nhẹ nhàng nói: “ sẽ có cách thôi ạ! Số tiền bán nhẫn cưới đủ để lo chi phí chữa bệnh cho bố trong nửa năm, và phí luật sư cho anh trai con….” còn nữa, con dự định sẽ bán căn nhà này đi, con cũng sẽ ra ngoài làm việc để nuôi gia đình”.
Nói xong, hốc mắt Kiều Huân có chút ươn ướt .
Ngôi nhà này là do mẹ cô để lại, dù trước đây khó khăn đến mấy, cô cũng không động tới.
Thẩm Thanh sửng sốt.
Bà không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng vẫn không đồng ý.
Chờ Kiều Huân ổn định tâm lý, hai người cùng đi đến bệnh viện.
Sau khi điều trị, tình trạng của Kiều Đại Huân nhìn chung đã ổn định, nhưng tâm trạng lại có chút trầm lắng.
Ông luôn nghĩ về tương lai của con trai cả Kiều Thời Yến .
Kiều Huân tạm thời không dám đề cập tới chuyện mình muốn ly hôn.
Buổi chiều, bác sĩ trực đến khám bệnh.
Hạ Quý Đường, một bác sĩ y khoa, là chuyên gia hàng đầu về phẫu thuật não.
Anh ấy cũng đẹp trai, cao 185cm và có khí chất nhã nhặn.
Kiểm tra xong, anh liếc nhìn Kiều Huân: “Ra ngoài nói chuyện chút.”
Kiều Huân ngẩn người.
Lập tức, cô đặt đồ trong tay xuống, nhẹ nhàng nói với cha : "Bố, con ra ngoài một lát."
Một lúc sau, họ đi đến một hành lang yên tĩnh.
Nhìn thấy sự lo lắng của cô, Hạ Quý Đường nở một nụ cười trấn an cô.
Sau đó, anh cúi đầu xem qua hồ sơ bệnh án: “Tối hôm qua tôi đã thảo luận với một số giám đốc khoa phẫu thuật và nhất trí đề nghị bố của cô sau này nên điều trị phục hồi chức năng theo yêu cầu, nếu không sẽ khó quay lại như cũ.” Chỉ là chi phí hơi đắt , khoảng 15 vạn một tháng.”
15 vạn là một con số tiền vô cùng lớn đối với Kiều Huân trong tình cảnh như hiện nay.
Nhưng cô không chần chừ và nói: “Chúng tôi chấp nhận sẽ điều trị”.
Hạ Quý Đường đóng hồ sơ bệnh án lại, lặng lẽ nhìn cô.
Thực ra họ đã biết nhau từ trước nhưng Kiều Huân lại quên mất.
Khi Kiều Huân còn rất nhỏ, anh đã sống cạnh nhà cô, anh nhớ rằng mỗi buổi tối mùa hè, sân hiên bên ngoài phòng ngủ của Kiều Huân sẽ sáng lên với những ngôi sao nhỏ, và cô luôn ngồi đó nhớ mẹ.
Cô hỏi anh: Anh Quý Đường, mẹ có về không?
Hạ Quý Đường không biết, anh cũng không có cách nào trả lời lạo câu hỏi này.
Lúc này, anh đang nhìn cô, nhớ lại tin tức về cuộc hôn nhân của cô khi anh về nước ba năm trước.
Anh tưởng cô kết hôn vì tình yêu, nhưng thực ra là cô sống không tốt.
Lục Trạch lạnh lùng với cô, đối xử với cô rất tệ bạc.
Hạ Quý Đường đang định nói nói chuyện thêm, thì phía đối diện lại vang lên một thanh âm lạnh lùng: "Kiều Huân."
Là Lục Trạch.
Lục Trạch đang mặc trang phục công sở, áo sơ mi màu xám đậm, bộ vest đen...!Nhìn qua, anh giống như mới từ công ty đi làm về, đôi giày da bước về phía cô phát ra âm thanh chói tai.
Sau đó, Lục Trạch tới chỗ bọn họ.
Anh đưa tay ra, giọng điệu lười nhác mang theo vẻ lạnh lùng.
"Anh Hạ, đã lâu không gặp!"
Hạ Quý Đường nhìn bàn tay trước mặt, cười nhẹ, đưa tay ra bắt: "Lục tiên sinh,đúng là gặp được khách quý!"
Lục Trạch cầm lấy buông ra, nghiêng đầu nhìn Kiều Huân: "Đi gặp cha không?"
Hai người đàn ông này đang tranh giành cô với nhau, nhưng Kiều Tầm lại không biết, cô kéo Lục Trạch nói với bác sĩ Hạ: "Bác sĩ Hạ, tôi đi trước nha."
Hạ Quý Đường mỉm cười, gật đầu đồng ý.
Kiều Huân và Lục Trạch cùng nhau đi đến phòng bệnh, không ai nói với ai một câu nào.
Từ khi muốn ly hôn, cô không còn cẩn thận lấy lòng anh như trước nữa.
Đến gần cửa phòng bệnh, Lục Trạch đột nhiên nắm lấy cổ tay của Kiều Huân, đem hai tay của cô nắm lấy, kéo lên đặt ở bức tường.
Vừa rồi anh thấy Hạ Quý Đường nhìn Kiều Huân giống như ánh mắt của 1 người đàn ông dành cho người con gái mình yêu.
Lục Trạch nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt trắng trẻo, thanh tú và mềm mại của Kiều Huân.
Giọng anh hơi khàn: “Em đã nói gì với anh ta?”
Kiều Tầm muốn tránh ra, nhưng sức lục của Lục Trạch rất khoẻ, cô càng muốn thoát ra thì anh càng giữ chặt.
Hai cơ thể gần nhau đến mức, cô có thể nghe thấy tiếng hơi thở của anh...