Hai ngày sau, Kiều Huân đã bán được căn nhà nhà.
Căn nhà có giá thị trường 50 triệu, đối phương lại trả giá 28 triệu, Thẩm Thanh mắng đối phương bên kia tham lam.
Nhưng Kiều Huân chỉ nghiến răng, nói: "Bán!"
Bởi vì anh trai cô không có khả năng chờ đợi nữa, ngoài phí thuê luật sư, nhà cô còn có những chi phí khác cần được chi trả.
Dưới đủ loại áp lực, Kiều Huân không còn lựa chọn nào khác.
Sau khi bán nhà, cô tìm cách để gặp Kiều Thời yến .
Kiều Thời Yến cũng từng đẹp trai và thanh lịch, đi đến đâu có những tiểu thư nhà giàu theo đuổi, nhưng bây giờ anh ấy trông có vẻ tiều tụy.
Anh ấy và Kiều Huân đang nói chuyện qua một tấm kính.
[Đi tìm một luật sư tên là Mạnh Nhạn Huy.
】
[Tiểu Huân, anh ấy có thể giúp anh và có thể giúp em.
】
…
Kiều Huân muốn hỏi rõ ràng,Nhưng thời gian gặp nhau đã hết nên Kiều Thời yến chỉ có thể rời đi.
Anh nhìn em gái mình, ánh mắt lộ ra vẻ tiếc nuối.
Em gái anh, Kiều Huân, từ nhỏ đã là viên ngọc quý của mọi người trong gia đình , nhưng giờ cô phải chạy khắp nơi lo cho gia đình.
Kiều Thời Yến cũng đã đọc báo, anh biết rõ tình hình của Kiều Huân.
Trước khi rời đi, Kiều Huân đứng dậy nắm lấy lan can, cô nắm chặt đến mức các ngón tay trở nên trắng bệch : "Anh...!anh..."
Kiều Thời yến dùng ngón trỏ chỉ lên môi, lặng lẽ nói hai chữ -
【Chăm sóc bản thân】
Kiều Huâm nhìn anh bị đưa đi một lúc lâu, cô mới chậm rãi ngồi xuống.
Mạnh Nhạn Huy...
Đúng, cô nhất định phải tìm Mạnh Nhạn Huy.
…
Kiều Huân vừa bước ra khỏi trại tạm giam thì nhận được cuộc gọi từ công ty đào tạo.
Bên kia gọi cô là Lục phu nhân một cách tôn trọng và lịch sự, nói rằng hiện tại ở đó không thiếu người.
Kiều Huân nghe xong liền lặng lẽ cúp điện thoại.
Cô đoán đây chính là ý của Lục Trạch, là anh đang ép cô quay về.
Cô sẽ không tự lừa dối mình cho rằng Lục Trạch đã yêu cô từ lâu, anh chỉ cần một người vợ hầu hạ và một hình ảnh tốt để ổn định thị trường chứng khoán của Lục Thị.
Cô, Kiều Huân, trong lòng anh thật sự không có giá trị.
Điện thoại reo lên, cô nhấc máy và thấy đó là một số lạ.
Khi cô nhấc máy thì đầu đây bên kia là Lục Trạch.
Giọng nói của anh luôn lạnh lùng và cao quý: "Kiều Huân, chúng ta nói chuyện đi!"
buổi trưa, ánh nắng tháng chín chói chang nhưng không thể sưởi ấm cơ thể Kiều Huân.
Nửa giờ sau, Kiều Huân đi vào toà nhà công ty Lục Thị, thư ký Tần trực tiếp đón cô , đưa Kiều Huân đi đến phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng trên cùng.
Khi cô ấy mở cửa,cô thấy Lục Trạch đang đọc tài liệu.
Ánh nắng từ cửa sổ kính lớn chiếu vào , khiến anh đẹp trai như thần, động tác cực kỳ thích thu hút.
Ngay cả Thư ký Tần cũng không cưỡng lại được, phải nhìn lại hai lần.
"Sếp,Lục phu nhân tới rồi."
Lục Trạch ngẩng đầu, ngước mắt nhìn Kiều Huân.
Sau một tuần không gặp, cô vẫn mảnh mai, nhưng có phần hốc hác hơn một chút.
Lục Trạch không phải là người mềm lòng, hắn vẫn luôn vô cảm với Kiều Huân.
Anh nhìn thư ký Tần,nâng cằm: "Ra ngoài ! Đóng cửa lại."
Đợi thư ký Tần đi ra ngoài, Lục Trạch nhìn lướt qua Kiều Huân, giọng điệu giễu cợt nói: “Đã một tuần rồi, cuối cùng cũng gặp được Lục phu nhân! Sao em không tới ngồi xuống? Trước đây em không thích nhất là làm đồ ăn vặt, thường mang đến đây...! không nhớ được vị trí của ghế sofa à?"
"Lục Trạch, tôi tới không phải nói chuyện vô vị với anh."
…
Lục Trạch nhìn chằm chằm vào cô.
Trong lúc nhất thời, hắn cười lạnh: "em tới đây xin tiền?"
Anh cầm hộp thuốc lá trên bàn lên, lấy điếu thuốc ra, châm lửa và hút một hơi.
Trong suốt quá trình, anh cứ nhìn thẳng vào cô.
Lục Trạch trông rất gợi cảm, khi nhìn một người phụ nữ như thế này.
Một làn khói mỏng bay lên, hắn nhẹ nhàng nói: “Trước khi em đến, anh giúp em tính toán một khoản.
Theo tình hình hiện tại của Kiều gia, mỗi tháng em cần kiếm ít nhất ba mươi đến bốn mươi vạn, mới đủ tiền tri trả cuộc sống.
Tất nhiên, số tiền này cũng bao gồm cả số tiền em đã bán chiếc nhẫn cưới!
Kiều Huân không biểu lộ cảm xúc : "Chỉ cần Lục tiên sinh không xen vào, thì tôi sẽ có cách."
"Lục tiên sinh?"
Lục Trạch cười lạnh: "Tuần trước em còn ôm cổ tôi trên giường, thoải mái như vậy, gọi tôi là Lục Trạch...!Sao vậy, mới mấy ngày mà đã tôi là Lục tiên sinh?"
Kiều Huân biết anh sẽ không buông tha cô.
Cô dùng một giọng rất mềm mại nói: “Lục Trạch, anh cũng không có tình cảm với em! Ly hôn em không đòi hỏi gì cả, anh cũng chẳng mất gì mà phải không? Anh chỉ cần tìm một người trẻ tuổi xinh đẹp khác để kết hôn là được..."
Lục Trạch cầm điếu thuốc, nhìn cô.
Anh ta chế nhạo: "Vậy để em dùng danh nghĩa Lục phu nhân để cắm sừng tôi khắp nơi?"
Anh nói một cách rất khó nghe.
Kiều Huân cũng bị anh chọc tức, giọng cô khàn khàn: "Nếu anh không chịu ly hôn và để tôi đi, vậy tôi chỉ còn lựa chọn cuối cùng!"
Lục Trạch sắc mặt tối sầm.
Kiều Huân còn chưa kịp phản ứng, anh đã bước tới bên cạnh , nắm lấy chiếc cầm cô,áp miệng của mình vào tai cô, nguy hiểm hỏi: “Ý của em là bán thân?”
Toàn thân Kiều Huân run rẩy.
Cô ấy không phủ nhận điều đó.
Lục Trạch cười thay vì tức giận, nghiêng người đến gần cô, giống như đang lẩm bẩm với người yêu: “Em có thể bán cho ai? Ở thành phố B, em lấy danh hiệu Lục phu nhân xem ai dám thèm em? Hơn nữa, em có thể.
Em chịu để người khác chạm vào mình sao? Đàn ông trực tiếp mua phụ nữ, giống như đêm chúng ta kết hôn, đau đớn biết bao… Em quên rồi à?”
Kiều Huân sắc mặt tái nhợt.
Tại sao cô không nhớ rằng Lục Trạch đã rất thô bạo để trả thù cô trong đêm tân hôn?
Đêm đó Kiều Huân suýt nữa bị anh giết chết.
Lục Trạch thấy nói xong liền dừng lại.
Anh buông cô ra, nhẹ nhàng chạm vào mặt cô: “Khi em trở lại làm Lục phu nhân , chúng ta sẽ giống như trước đây.”
Chiếc cổ Kiều Huân căng cứng lại.
Đột nhiên, cô nhìn thấy một cây vĩ cầm mới, sáng bóng được đặt trong bộ tủ sách đối diện.
Kiều Huân nhớ lại tin đồn rằng giám đốc tập đoàn Lục thị đã bỏ ra số tiền 20 triệu mua một cây vĩ cầm chỉ vì một người phụ nữ....
Thì ra là thế này...
Kiều Huân mỉm cười, giống như trước?
Cô vẫn là đồ chơi trên giường của anh, ngày nào cũng phục vụ anh để lấy lòng anh như trước, nhưng cô không còn nhận được một chút quan tâm và tôn trọng nào nữa, ngay cả thư ký của anh cũng khinh thường cô, giống như trước đây...!chia sẻ chồng cô với người khác?
Cái quá khứ như vậy và một người đàn ông như thế, cô không muốn quay lại.
Nụ cười của Kiều Huân dần tắt đi, cô nói từng chữ một: " Lục tiên sinh, anh hãy tìm người làm Lục phu nhân đi!"
Nói xong, cô quay người chuẩn bị rời đi.
Giây tiếp theo, cô bị ôm lại.
Lục Trạch ôm lấy eo của cô, đem khuôn mặt tuấn mỹ của anh áp vào sau tai cô, hương thơm của nhẹ nhàng của nước cạo râu, dễ dàng khiến phụ nữ rung động.
Cơ thể Kiều Huân khẽ run lên.
Lục Trạch cười lạnh, dùng lòng bàn tay mảnh khảnh của mình phủ lên thân thể mảnh mai của cô, chỉ trong vài giây đã khống chế được tình hình.
Kiều Huân hơi ngẩng đầu lên.
Đôi chân thon dài, trắng nõn, đi trên đôi giày cao gót, không khỏi run rẩy...!Lục Trạch rất hiểu rõ cơ thể cô, nếu anh có hứng thú và chơi đùa, Kiều Huân cũng sẽ nhạy cảm như vậy, như một hồ dòng suối mùa xuân.
Giống như bây giờ vậy!
Lục Trạch áp vào tấm lưng mảnh khảnh của cô, động tác trên tay câu dẫn, lời nói cũng không hề rảnh rỗi.
"Ly hôn? Sau khi ly hôn thì ai sẽ thỏa mãn em?"
"Em phóng túng như vậy! Làm sao một người đàn ông bình thường có thể thỏa mãn em..
phải không?"
…
Kiều Huân xấu hổ, cố gắng vùng vẫy ra khỏi người anh.
Những người khác có thể không biết, nhưng cô biết điều đó rõ nhất sau khi làm Lục phu nhân được ba năm.
Lục Trạch bên ngoài như một doanh nhân văn minh, nhưng trên giường lại thô lỗ, việc anh thích làm nhất chính là khiến cô khóc lóc la hét.
Đôi khi Kiều Huân cảm thấy anh có bệnh tâm thần, thích ngược đãi phụ nữ.
Lục Trạch càng ngày càng làm quá mức.
Kiều Huân cuối cùng không nhịn được, giơ tay tát hắn một cái.
Thời gian ngưng đọng, đây là lần đầu tiên cô ra tay chống lại anh, có lẽ cũng là lần đầu tiên Lục tiên sinh cao thượng bị một người phụ nữ tát, người đó lại là người vợ ngoan ngoãn nhất của anh.
Lục Trạch tính tình không tốt, lập tức trở nên lạnh lùng.
Những khoảnh khắc nóng bỏng đó đã tan biến , như thể cảm xúc vừa rồi chỉ là ảo ảnh.
Anh nắm lấy cằm cô, tiến lại gần , giọng nói lạnh lùng đến mức có thể đóng băng.
"Em giỏi lắm !lại có thể đánh người ?"
"Thật sự muốn ly hôn với tôi?"
"Kiều Huân, ba năm trước, em cố ý muốn cưới tôi, ba năm sau, lại muốn rời xa tôi! Em cho rằng Lục gia có thể tùy ý ra vào, hay em cho rằng tôi là một con rối à?"
Kiều Huân sửng sốt, toàn thân lạnh buốt.
Cuối cùng, Lục Trạch đã nói ra sự thật.
Anh ghét cô, ghét Kiều gia, anh cũng ghét Kiều Thời Yến.
Anh ghét vụ tai nạn đó đã buộc anh phải cưới cô.
Vì vậy, sau khi kết hôn, anh đã hành hạ cô trên giường.
Anh hiếm khi làm màn dạo đầu, điều anh thích nhất là nhìn cô gục xuống và khóc…
Vì vậy, sau khi Kiều gia sụp đổ, Lục Trạch rõ ràng có thể giúp đỡ, nhưng anh vẫn luôn đứng ngoài quan sát.
Kiều Huân không có giải thích chuyện đã xảy ra trong quá khứ.
Cô chỉ run run môi nói: "Lục Trạch, trước đây là tôi không biết suy nghĩ nên mới thích anh!"
Sau này, sẽ không còn nữa……
Nói xong, cô chỉnh sửa lại quần áo anh đã làm loạn.
Vài chiếc cúc áo sơ mi lụa bị xé toạc, váy bị vén lên đến bắp chân, đôi tất mỏng màu da bị kéo xuống đến đầu gối...
Trông cô thật sự chật vật.